- Đại ca!
Khải Ân kinh hãi thét một tiếng.
Tiếng hoan hô nhất thời đình chỉ, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, không hề chớp mắt nhìn thẳng lên đài. Chỉ có tiếng cười điên cuồng của Trần Hàng vang lên:
- Nếm thử tư vị linh kỹ tù lung của ta đi a, Lăng thủ tịch, hắn chính là kẻ có lực lượng có thể đem cự thạch ngàn cân trong nháy mắt biến thành bụi phấn a!
- Hậu thiên linh kỹ? Tiểu tử kia kiếm tinh chương ở đâu ra?
Úc Vi khẩn trương nhìn lên sàn chiến.
- Còn có thể từ ai vào đây.
Bạch Nham hướng phía Trần Ấu Dung bên kia nói, lại thấy Băng Hạo chịu không nổi đưa tay lòn vào váy cô nàng, không khỏi nhẹ than một tiếng: Người thừa kế của Băng gia một đời lại không bằng một đời nữa rồi.
- Không được, ta phải lên ngăn cản họ! Tiểu gia hỏa Lăng Phong kia nhất định không thể ngăn cản linh kỹ có tính công kích cường đại đến như vậy.
Tình cảm quần chúng đang kích động, trong lốc xoáy vòi rồng đột nhiên truyền ra thanh âm nhàn nhạt của Lăng Phong:
- Thì ra... đây là chỗ dựa cuối cùng của ngươi sao?
Một đạo kiếm khí như tia sáng nhỏ không chút che dấu bắn ra, chỉ một kích!
Sau một kích, gió lốc phát ra một tiếng soạt, liền bị chém thành hai nửa!
- Phụt!
Hào quang của Lục Kinh Cức ảm đạm lui vào trong cơ thể Trần Hàng, thiên phú Cự Linh chịu trọng thương, kí chủ cũng không tránh khỏi được, Trần Hàng phun mạnh một ngụm máu, sau đó đặt mông té xuống mặt đất.
Gió lốc tán đi, Lăng Phong tra kiếm vào bao, nhìn Trần Hàng, thản nhiên nói:
- Ta nếu không xứng làm thủ tịch, vậy ngươi lại càng không xứng!
- Ngươi...
Trần Hàng tức khí công tâm, phun thêm một ngụm máu nữa rồi ngả ngửa ra sau mặt đất. Trước lúc hôn mê, một ý niệm trong đầu không ngừng vọng lại trong óc: Hắn thậm chí ngay cả linh kỹ cũng có thể phá...! Có thể phá linh kỹ của ta sao!
Lăng Phong nhìn hắn, trong lòng cũng hơi nghĩ mà sợ: nếu như không phải mình tu luyện Tinh Diễn Quyết, một chiêu "Tù Lung" vừa rồi kia liền có thể khiến mình lập tức thua ngay tại chỗ! Thiên Hành Giả quả thực cường đại, may mắn Trần Hàng không có nhiều linh kỹ hơn, cũng may tuy rằng hắn thức tỉnh Cự Linh, nhưng không có nắm giữ được năng lực "Cự Linh phụ thân". Nếu như hắn có thể giống như Khải Ân đồng dạng tiến hành Cự Linh phụ thân, bản thân dù có thể chiến thắng cũng nhất định phải hao phí công sức!
- Đại ca!
Khải Ân cuồng hỉ xông thẳng lên, một tay nâng Lăng Phong ném lên không trung, vài tên đệ tử nội doanh chỉ phản ứng hơi chậm một chút liền gia nhập hoạt động "chà đạp" Lăng Phong. Ở doanh huấn luyện, không có tâm tư phức tạp như ngoại giới, sùng bái cường giả, kính sợ cường giả là tín ngưỡng của bọn họ, huống chi Lăng Phong bình thường làm người so với Trần Hàng có được nhân tâm hơn nhiều.
Mà Trần Ấu Dung bên kia sắc mặt cũng trắng bệch, Băng Hạo cũng ngừng lại động tác dâm uế, há hốc mồm nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Tên kia căn bản không có Cự Linh làm sao có thể thắng được Thiên Hành Giả?
Một đệ tử Cung Phụng Các sau lưng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, tiến lên giải thích:
- Thiên Hành Giả cũng không phải là vô địch, nếu như tinh cấp song phương kém nhau quá lớn mà nói, cho dù là Thiên Hành Giả cũng không thể bảo trì phần thắng.
- Những câu nói nhảm này ngươi nói với ta làm quái gì?
Băng Hạo giận dữ:
- Ta chỉ muốn biết tên kia làm thế nào mà thắng? Chẳng lẽ tu vi của hắn mạnh đến như vậy? Ngũ tinh? Lục tinh? Hay là thất tinh?
- Đương nhiên là không có khả năng, không có công quyết tầng tiếp theo, đệ tử doanh huấn luyện tuyệt không thể nào đạt tới ngũ tinh.
Đệ tử Cung Phụng Các Đông Hành cung kính hồi đáp:
- Bất quá tên kia tuy rằng chân lực không phải rất mạnh, nhưng hắn lại có kỳ tích phát ra kiếm mang!
Băng Hạo bình tĩnh lại, hắn cũng chú ý tới một chiêu kiếm khí đặc biệt kỳ quái mà Lăng Phong phát ra cuối cùng phá vỡ linh kỹ Tù Lung, chẳng lẽ đó chính là kiếm mang gì ấy sao?
Phảng phất như biết rõ Băng Hạo thuộc loại bất học vô thuật, Đông Hành giải thích nói:
- Kiếm quang là cảnh giới mà chỉ có Chân Võ Giả tu luyện kiếm thuật tới mức cực cao mới có thể có được kiếm kỹ thần kỳ này. Trong truyền thuyết, kiếm mang có được lực lượng vô kiên bất tồi! Có thể bài trừ linh kỹ cũng chẳng có gì lạ.
Nói đến đây, hắn cũng không khỏi ghen ghét với Lăng Phong, bản thân mình thân là cao thủ ngũ tinh cũng chạm không tới cánh cửa của kiếm mang, không nghĩ tới hôm nay lại thấy được trên người một tiểu tử tứ tinh.
- Nói như vậy kiếm mang chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi sao?
- Đương nhiên không phải.
Đông Hành biết rõ tính cách keo kiệt cay nghiệt của Băng gia thiếu chủ, vội vàng nói:
- Không nói trước tên kia là đánh bậy đánh bạ vô tình sử xuất ra chiêu này, cho dù hắn thật có thể nắm giữ kiếm mang, bằng vào chân lực ít ỏi cùng thiên phú "phế vật" của hắn, cao lắm cũng chỉ phát ra một chiêu kiếm mang là bản thân liền nhịn không được rồi! Đừng nhìn cảnh tượng hiện tại của hắn như thế, kỳ thật đã sớm tiêu hao hết chân lực toàn thân, dưới mắt chúng ta hắn căn bản chỉ là một con chó chết mà thôi!
Đông Hành nói như vậy thật ra toàn bộ cũng không phải là để trấn an Băng Hạo, nguyên nhân sâu hơn một tầng nữa là hắn cũng không muốn thừa nhận Lăng Phong tuổi còn trẻ như vậy đã có thực lực đủ để siêu việt qua mình, hơn nữa còn là một phế vật không thể thức tỉnh Cự Linh! Tâm linh kiêu ngạo của hắn căn bản không muốn thừa nhận điểm này.
Băng Hạo lúc này mới thư thái một chút, nhìn về phía Lăng Phong đang bị mọi người ném giữa không trung, hắn lạnh lùng cười:
- Vốn dĩ chỉ là một phế vật đặc biệt gặp may mắn thôi.
Lăng Phong thật sự chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi sao? Đương nhiên không phải! Chiêu kiếm mang này từ lúc một tháng trước hắn đã nắm giữ, hơn nữa nếu như toàn lực thi triển ra mà nói, hắn có thể đủ để phóng thích liên tục hai đạo kiếm mang! Ban đầu hẳn Lăng Phong căn bản không cần phải thi triển ra một chiêu này, chỉ là không nghĩ tới lại bị Trần Hàng dồn đến một bước như vậy.
Sang Sư đột nhiên truyền âm nói:
- Xem ra đã có một ít người hoài nghi, ngươi tạm thời vẫn nên che dấu một chút đi.
Lăng Phong linh mẫn nhận ra ánh mắt chú ý của đám người Băng Hạo, cuống quít thúc đẩy sử dụng chân lực bức phá kinh mạch, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đầu nghiêng một cái trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Khải Ân là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường, cuống quít ngăn mọi người lại, ôm lấy Lăng Phong chạy đi tìm y sư của doanh huấn luyện.
- Đại ca, đệ vừa rồi tưởng huynh thật sự đã xảy ra chuyện!
Vừa ly khai khỏi hội trường, Lăng Phong lập tức khôi phục bình thường lại, khiến cho Khải Ân đang lo lắng phải lắp bắp kinh hãi.
Nhìn thấy Khải Ân không chút che giấu thần sắc lo lắng, Lăng Phong trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm, hắn mỉm cười vỗ vỗ bả vai Khải Ân nói:
- Ta không sao.
- Đại ca, chiêu vừa rồi của huynh là làm sao mà làm được? Uy lực thật sự quá mạnh mẽ!
Khải Ân hưng phấn nói.
Chứng kiến Khải Ân hưng phấn như vậy, Lăng Phong đột nhiên có một ý niệm trong đầu, mình liệu có thể mang Tinh Diễn Quyết truyền thụ cho hắn không nhỉ? Nương theo thân phận của Thiên Hành Giả, tiến bộ của Khải Ân hẳn phải nhanh hơn so với mình nhiều a?
- Sớm bỏ cái ý niệm này đi!
Sang Sư truyền âm nói:
- Tinh Diễn Quyết tuy rằng không phải là công pháp tu luyện gì quá thần kỳ, nhưng cũng không phải mặc ai cũng có thể tu luyện! Ngoại trừ linh hồn song phân tiên thiên ra hoặc là niệm thức cường đại đến một trình độ nhất định, nếu không kẻ tu luyện Tinh Diễn Quyết chỉ có một hậu quả, đó phải là ... Linh hồn tan biến!
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Lăng Phong đối với Sang Sư đã tín nhiệm triệt để, nghe vậy không khỏi hoảng sợ thêm. Sang Sư lại nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn trợ giúp hắn, thì có thể cố hết sức tu luyện hoàn thiện Thốn Kích Quyết, tranh thủ đem biến hóa của mạch luân tầng tiếp theo suy luận ra, trợ giúp này đối với hắn càng trực tiếp hơn.
Lăng Phong âm thầm nhớ kỹ lời của Sang Sư, hỏi:
- Khải Ân, đệ tiếp theo có tính toán gì không?
- Đương nhiên là cố gắng trở thành đệ tử Cung Phụng Các của gia tộc!
Khải Ân nắm chặt tay, kinh ngạc nói:
- Đại ca, đây chính là mộng tưởng sớm đã có của chúng ta, chẳng lẽ huynh đã quên rồi sao?
Mộng tưởng ư? Lăng Phong mỉm cười, kể từ khi biết Tinh Diễn Quyết cùng Kiếm Thai trong thức hải cường đại đến cỡ nào xong, mộng tưởng này đã bị giảm bớt, hoặc nói nó đã thăng hoa đến một tầng thứ khác!
...- Nắm giữ lực lượng mạnh nhất, không để bất kỳ sinh linh nào dưới bầu trời chi phối!
Cùng với mộng tưởng này so sánh, mộng tưởng trở thành đệ tử Cung Phụng Các từng nghĩ là không có ý nghĩa đến bực nào a!
- Mà bất quá cũng không hẳn.
Khải Ân thẹn thùng cúi đầu, nói:
- Kỳ thật cho tới nay đệ đối với chuyện trở thành đệ tử Cung Phụng Các cũng không phải rất mong mỏi, chỉ là bởi vì nó là mộng tưởng của đại ca huynh nên đệ mới...
Do dự một chút, hắn nói tiếp:
- Nguyện vọng lớn nhất của đệ chính là vĩnh viễn đi theo đại ca huynh!
Lăng Phong nhịn không được bật cười, từ nét mặt của Khải Ân hắn lờ mờ thấy được cái tiểu tử ngốc nghếch được mình bảo vệ ở phía sau. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tiểu tử ngốc này mọi chuyện vẫn đều theo thói quen nghe lời mình, một chút cũng không có biến hóa a! nguồn Truyện Full
Không khí ấm áp khơi gợi kỷ niệm của hai người, Lăng Phong cùng Khải Ân nói đến những chuyện lý thú thời thơ ấu: Hai người làm như thế nào để trêu chọc những đứa trẻ lớn hơn, rồi như thế nào mà sau giờ huấn luyện chạy ra ven hồ bắt tôm bắt cá, và rồi lại như thế nào mà đem những kẻ khi dễ mình đánh ngã.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra, đều lưu lại những hồi ức hàm chứa kỷ niệm tốt đẹp lúc nhỏ. Nói, cười, hai người tuy rằng không phải huynh đệ thân sinh, nhưng mà cảm giác huyết mạch tương liên trong đó cũng không hề thua kém gì thân huynh đệ cả!