Tinh Ngự

Chương 371: Các ngươi, tất cả lưu lại cho ta!




Hai mắt Lăng Phong vừa mở, kinh điện sạ khởi, đột nhiên một quyền nặng nề đánh tới trường đao, đao quyền giao tranh, một đao do Vệ Địch oanh xuất mang theo cự tựa thiên quan, đồng thời có sức nóng cổ quái, tựa như thiêu đốt xuyên qua da thấu tới tận phủ tạng, khó chịu vô cùng. Lăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, quanh thân cương khí bùng phát, cương khí chí cương có tác dụng phá tan tất cả tà khí, chỉ thấy một loạt quyền kình bức theo huyết sắc trường đao bức thẳng tới uyển mạch của Vệ Địch.

Vệ Địch kinh hãi, hắn vạn lần không ngờ Lăng Phong lại phản kích nhanh tới như vậy. một thân lực lượng mạnh mẽ của hắn do Thang Thần đích thân truyền thụ, chính do Thang Thần khi mới lịch lãm đại chiến với một cường giả lánh đời đoạt được, môn công pháp này có tên là Tử Diễm Phá Hồn Quyết, sau đó lại trải qua Thang Thần cải tạo, lực sát thương còn mạnh lên vài phần.

Lấy thực lực của hắn hiện tại toàn lực thi triển, cho dù cường giả Thánh Vực đỉnh phong gặp phải cũng luốn cuống tay chân một hồi, không ngờ Lăng Phong một quyền đơn giản liền phá được sát chiêu cực mạnh, chân lực cuồng chuyển, dưới một kích bất thành khiến Vệ Địch bạo thối mười trượng, Hàn Kinh Phong bên cạnh do dự bất định, dù là Thánh Vực cường giả, đối mặt với khảo nghiệm sinh tử chân chính cũng không bình tĩnh hơn thường nhân được bao nhiêu. Mặc dù thọ mệnh của bọn họ dài cả hai trăm năm, nhưng dù vậy thì sao, ngược lại họ càng sợ chết hơn, Vệ Địch coi như hiểu thấu tâm tư này của hắn, đột nhiên bàn tay lật lên lấy ra một khỏa pháp ấn. Khỏa pháp ẩn này không giống bình thường, bề ngoài không thể nhìn rõ màu sắc, nhưng mang theo quang mang quỉ dĩ hấp dẫn nhân tâm.

- Đây là...

Hàn Kinh Phong tựa như nghĩ đến điều gì đó, rồi tỏ vẻ mừng rỡ như điên, dưới sự kích động, cơ bắp cánh tay liên thanh băng hưởng, tựa như trong nháy mắt trở nên vô cùng tự tin.

Vực Năng quanh thân Vệ Địch ba động, rồi trở nên kịch liệt, tựa như hắn tự thân biến thành một cây thiết bổng đỏ rực, mà xung quanh dày đặc nham thạch không ngừng ba động rơi xuống.

Lấy tu vi Thánh Vực cường giả, nếu không chuyên tu linh hồn, đại đa số Vực Năng đều là vô hình,, thế nhưng hiện tại Vực Năng của Vệ Địch lại xuất hiện hình dạng thực chất...hình dạng như sương mù dày đặc trải khắp phương viên mười trượng, trong không gian đó, lấy Vệ Địch làm trung tâm chậm rãi tới gần Lăng Phong.

- Vực Năng biến ảo?

Nhãn thần Lăng Phong co rụt lại.

Vệ Địch giật mình, lộ ra vài phần kinh ngạc:

- Không sai, không ngờ ngươi dĩ nhiên lại biết Vực Năng biến ảo!

Hắn mang theo vẻ tràn ngập tiếc nuối, tiếp tục nói:

- Khỏa pháp ấn này do một vị tiền bối của Vũ Thần Phong trước khi trùng kích Linh Cấp lưu lại, tuy rằng vị tiền bối này bởi vì tìm hiểu tinh kỹ cuối cùng bạo thể mà chết, nhưng Linh Vực đã gần đạt tới trọn vẹn! Vì vậy, trong khỏa pháp ấn này ẩn chứa Vực Năng biến ảo, dưới Linh Cấp, không ai có thể chống lại.

Cái gọi là Vực Năng biến ảo để chỉ dùng phương pháp đặc thù để Vực Năng tự thân đạt tới cực hạn, cường giả Thánh Vực tầm thường đối với Vực Năng của mình cùng lắm sử dụng được một nửa, thế nhưng sau khi hoàn thành Vực Năng biến ảo, có thể đạt đến gần trăm phần trăm! Chỉ có hoàn thành một bước này mới có thể tiếp tục dùng nguyên lực xuất nhất phương thế giới, do đó hình thành Linh Vực hoàn mỹ chân chính. Theo như lời nói của Vệ Địch vị tiền bối kia trùng cấp Linh Cấp bất quả mới hoàn thành phân nửa lộ trình thôi, cái gọi là Linh Vực cũng chưa trọn vẹn như vậy, nhiều lắm chỉ coi là Ngụy Linh Vực thôi.

- Ngươi còn trẻ như vậy mà có tu vi như bây giờ, thiên phú thực cao khiến người người ta kinh sợ! Nếu có thể, ta thật sự muốn giữ lại ngươi, để coi cuối cùng ngươi có thể bước tới một bước cuối cùng hay không, đó là là điều thú vị lớn nhất trong đời người, đáng tiếc... Vũ Thần Phong có lệnh, không lưu ngươi được!

Vệ Địch thất vọng lắc đầu, đột nhiên gào lớn:

- Hàn huynh, xuất thủ!

- Lăng Phong tiểu nhi, chịu chết đi!

Rốt cục có cơ hội trả thù, Hàn Kinh Phong điên cuồng hét lên, hai tay vận khởi lực xoáy ốc, môt đạo ngân quang tiến thawnrgd dến Lăng Phong. Đồng thời, một thân huyết sắc trường bào của hắn rộng ra, tựa như địa ngục, từng đạo huyết quang lưu chuyển quanh thân áo choàng, hình thành một dòng suối chảy cực đại.

Lăng Phong vẫn không hề nhúc nhích, từng đạo tơ nhện giăng xung quanh hắn, tựa như bao vây con mồi.

- Các ngươi dám!

Khải Ân kinh sợ bạo hống lên tiếng, từ lúc Lăng Phong xuất hiện tới giờ hiển lộ ra lực lượng tuyệt luân, chỉ một chiêu đẩy lùi Hàn Kinh Phong, thế nhưng lúc này đối mặt với hai đại cường giả đẩy lùi liên thủ, mặt khác Vệ Địch còn thi triển ra pháp ấn cường đại. Cho dù tràn đầy lòng tin đối với Lăng Phong, nhưng mọi người vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhất là lúc nhìn thấy công kích như vậy mà Lăng Phong không hề nhúc nhích, trong lòng bọn họ lại có một cỗ cảm giác tức giận không ngừng bành trướng, vang lên. Bỗng dưng một âm thanh kinh thiên động địa bạo khởi, Cự Linh trong cơ thể Khải Ân cuồng nhiên nhảy ra, ngay sau đó một đoàn linh hồn hạch tâm xoay tròn, Cự Linh dung hợp linh hồn hạch tâm... Thánh Vực? Tất Phong lộ vẻ sợ hãi, nhìn một màn trước mắt, sao có thể như vậy? Những cường giả trước khi đột phá Thánh Vực không phải đều cần muôn vàn chuẩn bị hay sao? Nào có ai cuồng hãn như vậy, trực tiếp trên chiến trường hỗn loạn mà đột phá?

Từ Lăng Phong xuất hiện đến Khải Ân đột phá, kinh biến liên tiếp khiến Tất Phong cảm thấy đầu óc có chút vô dụng, một tia sợ hãi không nhịn được dâng lên, lần này tựa hồ thực sự sai lầm?

Ngay khi đột phá, Khải Ân không chút do dự tựa như đạn pháo bắn thẳng đến, một quyền mạnh mẽ đánh lên người Hàn Kinh Phong! Quyền xuất như kinh điện, từng tiếng vỡ vụn truyền ra, tựa như không gian cũng bị một quyền này chấn rung, đáng tiếc một quyền này khi tiếp cận không gian ngụy Linh Vực liền trở nên đình trệ, tựa như rơi xuống bùn lầy.

Thân thể Khải Ân run rẩy, tơ nhện giăng đầy cánh tay hắn, lực phản chấn kịch liệt khiến cánh tay hắn không ngừng có những tia máu phun ra:

- Vội vã muốn chết như vậy, trước tiên ta liền đưa tiên ngươi vậy!

Trong ánh mắt Hàn Kinh Phong xẹt qua một tia sát ý, áo choàng rồi đột nhiên chuyển hướng bay thẳng đến chụp xuống đỉnh đầu Khải Ân.

Dù sao Khải Ân cũng mới vừa thăng cấp Thánh Vực không lâu, một thân Vực Năng không chỉ không thể chống lại Ngụy Linh Vực, thậm chí cả Thánh Vực trung kỳ Hàn Kinh Phong cũng không bằng. Vì vậy dưới một chiêu công kích này, hắn chỉ đành phẫn nộ trợn mắt không thể động đậy.

- Ngươi nói muốn tiễn đưa ai?

Âm thanh âm lãnh vang lên, Lăng Phong đột nhiên mở hai mắt, cả người như nộ long đang ngủ đông, đột nhiên thức tỉnh, ngay sau đó trong cơ thể truyền ra âm thanh như trường giang đại hải lưu chuyển. Text được lấy tại Truyện FULL

- Hàn huynh, cẩn thận!

Hàn Kinh Phong theo bản năng cảm thấy nguy cơ dày đặc, cũng bất chấp đối phó Khải Ân, áo choàng đột nhiên quay về trở thành một cái huyết sắc hộ thuẫn che trước người.

- Phá cho ta!

- Còn muốn trốn?

Đúng lúc đó, Vệ Địch chợt quát một tiếng, Tử Diễm Cuồng Điện Trảm lại tới, một đạo huyết sắc đao ảnh dài đến mấy trượng trảm thẳng vào gáy của Lăng Phong.

Lăng Phong cười lạnh, mới vừa rồi, hắn sững người là vì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

- Ngụy Linh Vực công kích phát ra ý tưởng giống với tiếng tim đập, phi thường tương tự các loại công kích uy áp linh hồn uy áp linh hồn, nếu không phải hắn từng tu luyện qua linh hồn kỹ năng e là cũng không biệt được sự khác nhau trong đó. Điều đó có ý nghía mình cso thể không cần cố kỵ thi triển linh hồn công kích. Thấu hiểu điều này, Lăng Phong mới nhất cử thi triển ra Tâm Âm Đạo, cho dù có bị người khác phát hiện, cùng lắm sẽ chỉ nghĩ tới cái khác, từ phản ứng vừa rồi của Vệ Địch có thể chứng thực đây mới thực sự là điều khiến Lăng Phong hưng phấn. Vừa nghĩ tới sau này có thể tùy ý thi triển tam đại linh hồn kỹ năng mà mình lĩnh ngộ được, hắn cảm thấy mỗi tế bào như đang nhảy múa:

- Các ngươi...tất cả đều lưu lại cho ta!