Tinh Ngự

Chương 549: Mưa gió thất thường




Mặc dù bị Lăng Phong mang ra chỉ trích nhưng Tào Kế Suất không cảm thấy giận mà ngược lại hắn cười đến nỗi lộ cả răng nanh, không ngừng ôm bụng, nhìn Lăng Phong đầy sùng bái: Thần tượng, đánh người không đánh mặt, nhưng lần này thì hắn không chỉ đánh mặt mà còn đánh cho đối phương sùi bọt mép mới thôi! Thật đúng là quá đã!

Từ lúc sư tôn qua đời đến này, bây giờ Tào Kế Suất mới trót bỏ được sự phẫn uất trong lòng, bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người đều đang nói cùng một chữ - đã!

Phượng thánh nữ cũng không nhịn được, khuôn mặt uy nghiêm đoan chính lộ ra một tia tiếu ý không thể che giấu, cô quay sang Lăng Phong không ngừng lắc đầu, nhưng ánh mắt lại không hề có ý trách móc.

Huyền Nguyên không ngờ Lăng Phong nhịn nửa ngày cuối cùng lại thốt ra câu này, cục giận nghẹn lên tận cổ, xém chút nữa thì trực tiếp xông lên. Hắn giận dữ chỉ vào Lăng Phong, ngón tay ra sức run rẩy. Nếu như không phải vì không muốn Lăng Phong qua loa cho qua chuyện thì hắn đã quyết liều mạng rồi!

Ngay từ đầu không biết là tên khốn nào nói rằng Tào Kế Suất thông đồng với tiểu thiếp của hắn, Huyền Nguyên đã phong tỏa thông tin trong phạm vi cực nhỏ, ai ngờ tên đáng chết Lăng Phong vẫn moi ta được!

Sau trận cười điên cuồng, chỉ có một số ít người tâm tư linh mẫn mới ngộ ra sự ảo diệu trong lời nói của Lăng Phong: Hắn muốn dùng thủ đoạn càn quấy này đẩy lùi tâm lý kích động mà Huyền Nguyên khó khăn lắm mới tạo ra được.

Dù mọi người có hoài nghi tinh chương của Sáng Tông thì bây giờ vẫn có thể quay sang giải thích được, nếu không trực tiếp phản bác lại những lời Huyền Nguyên nói, dù Sáng Tông miệng có nở hoa thì cũng không thể khiến mọi người lập tức tiếp nhận luôn được!

Vị tông chủ Sáng Tông này thật thông minh!

Quả nhiên, những tiếng cười dần dần dịu xuống, Lăng Phong hỏi:

- Huyền tông chủ, ngài nói Sáng Tông ta dùng luyện phương của Huyền Nguyên Tông mới tạo ra được tăng nguyên chương.

Dừng lại đôi chút, hắn nói tiếp:

- Ngài có bằng chứng không? Chỉ nói không thì Mộc mỗ ta không phục chút nào.

Thấy Lăng Phong nhắc đến vấn đề mấu chốt, Huyền Nguyên lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, hắn càng nhìn càng thấy Lăng Phong đáng ghét. Thằng nhãi, tu vi quỷ dị trên người hắn chưa là gì nhưng cái miệng thì chẳng khác gì thiên mã hành không, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu!

- Ngài cần bằng chứng sao? Được! Bổn tông cho ngài bằng chứng!

- Theo những gì bổn tông biết thì lần này Sáng Tông chỉ nhận đơn hàng chứ không trực tiếp bán thành phẩm?

Ánh mắt Huyền Nguyên lộ ra một tia tính toán.

Nghe Huyền Nguyên nói, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Lăng Phong, hắn nhìn Phong Kì đang đứng sau lưng Huyền Nguyên, mặt lộ ra một tia không biết là chế giễu hay gì khác, thật khiến người ta không khỏi lo lắng. Hắn thản nhiên nói:

- Vậy thì sao?

- Quý tông nói thời gian quá gấp, không thể một lúc thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người nên mới đưa ra sách lược đó.

Huyền Nguyên có vẻ rất hiểu tình hình bên trong Sáng Tông, rõ ràng là đã kiểm tra kĩ trước khi đến đây.

Lăng Phong nhìn hắn, thái độ không mừng cũng không lo, chỉ nở một nụ cười cổ quái, nói đế thêm:

- Không sai.

- Hắc!

Huyền Nguyên nhìn hắn, thầm lắc đầu cười lạnh: Sáng Tông nhìn vậy chứ vẫn còn non lắm, các ngươi may mắn có được một phần luyện phương thần kì thì đã sao? Bổn tọa vẫn có thể khiến các ngươi thân bại danh liệt!

- Nguyên nhân bên trong là gì? Không lẽ không thể nói với mọi người? Hay bản thân Mộc tông chủ cũng không biết?

- Ồ, Huyền tông chủ có vẻ thích soi mói nhỉ, những lời thông tin đồn nhảm như vậy mà ngài cũng có hứng thú thì sao bổn tọa có thể ngăn được ngài?

Lăng Phong cười nói, mặt đầu vẻ không quan tâm.

Nghe hắn nói vậy, nhứng tiếng cười khúc khích vừa mới lặng lại một lần nữa nổi lên. Những trận cười "ha ha" điên cuồng truyền đi khắp nơi. Huyền Nguyên giận đến muốn xì khói, hắn không ngờ Mộc Phong lại khó đối phó đến vậy, cùng một chiêu mà hắn dùng được những hai lần, hơn nữa lần nào cũng rất thuận lợi, hiệu quả mang lại cực tốt!

Hắn nói vậy là biến mình thành cái gì? Là loại vô lại đầu đường xó chợ à?

Miễn cưỡng khống chế không để cho nộ khí xông lên não. Huyền Nguyên biết không thể cứ thế đi theo Lăng Phong, nếu không đối phương cứ hai ba câu lại mang hắn ra làm trò cười một lần, cơ hội tuyệt vời mãi mới có được sự bị lãng phí một cách vô ích.

Huyền Nguyên nổi trận lôi đình, quát:

- Mộc tông chủ thật quá vô sỉ, ngài định giấu chân tướng sự thật đến bao giờ? Ngài xem đây là cái gì.

Nói đoạn, hắn lấy ra một miếng tinh chương, dưới ánh nắng mặt trời, miếng tinh chương phát ra một thứ ánh sáng vàng rực ấm áp, khiến những người nhìn thấy nó không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

- Tăng nguyên chương! Là tăng nguyên chương.

Có người hô lên kinh ngạc:

- Ta đã vào qua cửa hàng và nhìn thấy miếng tinh chương này.

Cho đến bây giờ đã có người đặt xong hàng của Sáng Tông, nhưng bởi vì xảy ra xung đột hỗn loạn nên những người đó vẫn lựa chọn đứng lại quan sát, chưa nỡ rời đi.

Lời này vừa thốt ra, đám đông lập tức trở nên huyên náo. Sáng Tông tông chủ đã đích thân thừa nhận tăng nguyên chương chưa từng được bán ra ngoài, tại sao Huyền Nguyên Tông lại có? Liên tưởng đến việc Huyền Nguyên nói tông môn từng xảy ra mất trộm, mọi người không khỏi liên tưởng đến một điều gì đó. Những ánh mắt nghi hoặc lại đổ dồn lên Lăng Phong và Tào Kế Suất.

- Miếng tinh chương trong tay ta, Mộc tông chủ có lẽ sẽ không nói là mua từ quý tông chứ?

Huyền Nguyên chặn đứng luôn những khả năng Lăng Phong có thể dùng để giải thích, mặt lộ ra một tia đau đớn:

- Trên thực tế, bởi vì nguyên liệu luyện chế bồi nguyên chương ngày càng ít, giá thành để bổn tông luyện chế ngày một cao, mọi người đều có thể nhìn thấy đại hội giao dịch lần này, bổn tông đã phải tăng giá bán lên rất nhiều lần, một trong những nguyên nhân quan trọng chính là nguyên liệu quá ít.

Huyền Nguyên chuyển ánh mắt sang phía đám đông, bắt đầu giành giật trái tim của họ, vẫn giữ nguyên biểu tình buồn bã, hắn nói tiếp:

- Nhưng Huyền Nguyên Tông ta và chư vị đều là một mạch truyền thừa, sao ta có thể cầm lòng nhìn chư vị bỏ ra một số tiền lớn chỉ để mua một miếng bồi nguyên chương? Chính vì vậy, bổn tông sớm đã bắt đầu nghiên cứu vật thay thế, tăng nguyên chương này chính là thành quả nghiên cứu mới của bổn tông. Chỉ là nó vẫn còn tồn tại một khuyết điểm lớn, nếu như thiên hành giả sử dụng, tu vi sẽ cuồng tiêu trong một thời gian nhất định rồi nhanh chóng tụt xuống, thậm chí còn có thể khiến cự linh mai một theo!

Lời cảnh bảo này của Huyền Nguyên khiến đám đông tâm linh chấn động. Có thể nói cự linh là căn cơ của mọi thứ trên đại lục này. Không có cự linh, cả đời này không thể vấn đỉnh cao cấp tu luyện cảnh giới. Nhưng bây giờ, chỉ một miếng tinh chương nhỏ có thể khiến mọi thứ tan biến như bong bóng xà phòng. Bọn họ nhất thời sợ đến vã mồ hôi, những người đang xếp hàng thậm chí còn thầm cảm thấy may mắn.

- Bổn tông vốn dĩ định sau khi khắc chế khuyết điểm này sẽ chính thức bán tăng nguyên chương hoàn mỹ thực sự ra thị trường, tạo phúc cho mọi người. Ai ngờ...

Huyền Nguyên lúc lắc đầu, biểu tình đã đau khổ nay còn đau khổ hơn. Ai ngờ gì chứ?

Đương nhiên là Sáng Tông "ăn trộm" rồi!

- Mộc tông chủ, rốt cục là chuyện gì?

- Đúng, ngài âm mưu bán thứ tinh chương khiếm khuyết đó cho chúng tôi với mục đích gì?

- Uổng công mọi người tín nhiệm ngài, mà ngài lại làm chuyện đó.

Bị Huyền Nguyên khiêu khích, đám đông ào ào phẫn nộ, khí thế hùng dũng ngay cả hai người Hàn Nguyệt Dạ cũng không ngăn cản được. Họ cũng không phải là người rành về tinh chương, dù thân phận có cao đến mấy cũng không thể giúp đỡ được Lăng Phong trong hoàn cảnh này.

Ngay cả người của Sáng Tông cũng có chút kinh hoảng, Tào Kế Suất biết căn bản không có chuyện này, phẫn nộ chỉ vào Huyền Nguyên nói:

- Ngươi đừng có mà ăn nói linh tinh, thân là nhất tông chi chủ, ngươi có còn biết xấu hổ nữa hay không?

Huyền Nguyên hoàn toàn lờ đi những lời chỉ trích của hắn, vẻ mặt bình tĩnh như thủy, như căn bản không hề nghe thấy. Kì thực, nắm tay của hắn đang siết chặt, móng tay chuẩn bị cắm xuyên qua da: Tên chết tiệt, sẽ có ngày bổn tọa bắt người phải trả cả vốn lẫn lời!

- Im lặng, tất cả mọi người yên lặng.

Du Thiên Trì có thấy tình hình có vẻ bất ổn, vội vàng đứng dậy lớn tiếng nói:

- Chư vị, tăng nguyên chương này đã được bổn nhân kiểm tra kĩ lưỡng, không hề có bất cứ khiếm khuyết nào. Mọi người có thể yên tâm sử dụng.

Chẳng đợi Huyền Nguyên phản biện, đã có người đứng ra nói thay cho hắn. Những người này lúc nãy đã quay lưng lại với Huyền Nguyên vì tưởng có Sáng Tông chống lưng, bây giờ phát hiện này con đường này không đi nổi họ lại lập tức quay lại lối cũ, quay sang nói giúp cho Huyền Nguyên, hi vọng Huyền Nguyên tông chủ đại nhân đại lượng không tính toán với hành vi đứng nhầm hàng ngu ngốc của mình lúc nãy.

Có người xì lạnh nói:

- Ngươi là ai? Có tư cách gì mà đòi thay mặt Sáng Tông?

- Ta là Sáng Tông trưởng lão, thuật luyện sư Du Thiên Trì.

Du Thiên Trì thực tâm trả lời, còn định tiếp tục nói tiếp nhưng người ta không cho hắn cơ hội, trực tiếp quát hỏi lại:

- Vậy ngươi là thuật luyện sư đẳng cấp nào?

- Ngụy linh cấp.

Nói đến đây lão thuật luyện sư thoáng đỏ mặt. Từ sau khi quyết định cùng Lăng Phong mặc chung một chiếc quần ông đã nhận được không ít tinh huyết nguyên khí hạch, tu vi tăng lên không ít. Nhưng đến bây giờ ông vẫn chưa thể bước vào con đường tấn cấp, điều này khiến lão thuật luyện sư buồn đến nỗi tóc lần lượt rụng sạch.

- Hắc, ngụy linh cấp thuật luyện sư mà cũng dám đứng lên nói xằng.

Người nọ cố ý nhấn mạnh, nâng giọng lên cao vút:

- Người ta Huyền Nguyên tông chủ đường đường là linh tôn cấp thuật luyện sư, không lẽ không bằng một ngụy linh cấp nhỏ nhoi ngươi?

Những lời chế giễu này chẳng khác gì những cát tát thẳng vào mặt Du Thiên Trì. Lão thuật luyện sư giận đến nỗi mặt còn thêm đỏ, không nhịn được phun ngay một ngụm máu tươi!

- Du lão!

- Sư phó!

Mấy tên đệ tử nhanh mắt nhanh tay chạy lại đỡ Du Thiên Trì, gọi liền mấy tiếng mà ông vẫn im lặng.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lăng Phong đột nhiên trở nên bạo liệt. Ngay cả kẻ đã từng đối kháng chính diện như Huyền Nguyên cũng chưa thấy Lăng Phong như vậy bao giờ. Thần tình bạo nộ như có thể nuốt chửng người đang đứng trước mặt!

Kẻ vừa lên tiếng vẫn còn định chế giễu thêm vài câu nữa nhưng thấy biểu tình như hung thần ác sát của Lăng Phong, trong lòng không khỏi ớn lạnh, chỉ biết nuốt vội những lời chưa kịp nói vào bụng.

Lăng Phong có một ưu điểm rất lớn là bảo vệ những người bên cạnh mình không cần lý do. Đừng nói sai lầm, cho dù có làm sai điều gì thì tính cách ấy cũng không cho phép những người khác hoa chân múa tay chỉ trích!

Lần này kẻ vừa lên tiếng đã hoàn toàn chọc giận Lăng Phong.

Phong Kì đứng sau lưng nhìn Huyền Nguyên chăm chú, trong lòng không khỏi lóe lên một tia khiếp sợ. Bây giờ thì hắn đã biết bên dưới vẻ ngoài tưởng như không quan tâm của Huyền Nguyên là một trái tim đầy tính toán. Lúc nhận tăng nguyên chương, Phong Kì cứ nghĩ hắn chỉ lấy để nghiên cứu một chút, ai ngờ hắn lại dùng nó làm vũ khí trong những lúc then chốt như thế này!

Phong Kì dám khẳng định Huyền Nguyên vẫn chưa thể lý giải được điều ảo diệu bên trong tăng nguyên chương, có nghĩa là lúc này hắn chỉ đang lợi dụng thanh danh cường đại bấy lâu nay trong Vô Tẫn Hoang Nguyên ép Sáng Tông ra mép vực, chỉ cần lùi một bước, Sáng Tông sẽ chết chắc!

Trừ Sáng Tông đang bị hắt nước bẩn ra thì không một ai biết Huyền Nguyên đang nói dối, cũng không một ai dám lấy tính mệnh bản thân ra làm trò đùa.

Thật đúng là một mưu kế âm hiểm độc ác!

Một cảm giác sợ hãi vô tận tràn ngập trong tim, nếu như nói Huyền Nguyên ngay từ đầu đã liệu sẵn mọi thứ hòng phản kích thì thực sự quá đáng sợ!

Một trong thất đại tông chủ quả nhiên không tầm thường!

Ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, Huyền Nguyên quay sang Phượng thánh nữ nói:

- Thánh nữ điện hạ, Sáng Tông to gan dám ăn trộm luyện phương của Huyền Nguyên Tông ta, hơn nữa còn bán ra loại sản phẩm chưa hoàn chỉnh để kiếm lợi nhuận, ta thấy nếu không nghiêm trị thì không thể cảnh cáo được hậu nhân, tổn hại danh tiếng tông môn giao dịch đại hội, mong thánh nữ điện hạ quyết đoán.

Thánh nữ thoáng ngỡ ngàng, đáy mắt ánh lên vẻ khó xử, nhìn Lăng Phong do dự. Không biết tại sao ngay từ lần đầu tiên gặp Lăng Phong trong lòng cô đã có một cảm giác vô cùng kì lạ. Cảm giác đó khiến cô cảm thấy, nếu như bây giờ cô nghe theo lời Huyền Nguyên trừng phạt Lăng Phong thì cô sẽ rất đau khổ!

Nhưng với tình thế trước mắt, cô căn bản không thể giải quyết theo như ý nguyện trong lòng, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thanh vọng Phượng Tộc! Nội tâm cô rối rắm vô cùng, hỏi một câu hoàn toàn vô thức:

- Huyền tông chủ nghĩ là nên giải quyết thế nào?

Huyền Nguyên lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ âm hiểm, hắn tưởng Phượng thánh nữ hỏi câu này là đã có ý nghiêng về phía mình, vung tay tàn nhẫn nói:

- Bổn tọa nghĩ là không thể bỏ qua, nếu như không giết chết một trăm lần thì sau này khó tránh khỏi những hành vi trộm cắp sẽ ngày một nhiều! Bổn tông kiến nghị lập tức hủy bỏ việc mua bán tăng nguyên chương! Nghiêm cấm Sáng Tông tham gia tông môn giao dịch đại hội, vĩnh viễn cấm bước qua đại môn! Hơn nữa, Sáng Tông nhất định phải trả lại những nguyên liệu và luyện phương vốn thuộc về Huyền Nguyên Tông!

Một loạt những ý tưởng trừng phạt được đưa ra, chẳng khác gì đẩy Sáng Tông xuống mười tám tầng địa ngục, Lăng Phong sau này sẽ vĩnh viễn không thể cựa mình được nữa.

Phượng thánh nữ không khỏi nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Huyền tông chủ, trừng phạt như vậy liệu có nặng quá không?

Thấy Lăng Phong hoàn toàn không lên tiếng phản kháng, cô cũng nghĩ là lần này Sáng Tông đã ăn trộm.

Huyền Nguyên thoáng ngây ra, rõ ràng không ngờ Phượng thánh nữ lại hỏi vậy, không khỏi thắc mắc nói:

- Phượng thánh nữ chắc cũng biết, đối với thuật luyện sư chúng ta mà nói, mỗi một phần luyện chương đều là bảo bối, là vốn liếng của chúng ta! Tuyệt đối không để cho người khác chạm vào! Dù có là một phần luyện phương tinh chương bán thành phẩm thì cũng không thể để nhúng chàm.

Mắt hắn lóe lên một tia thần sắc kì quái, nói với vẻ không hề sợ sệt:

- Nếu như không được bảo vệ nghiêm khắc thì thuật luyện sư chúng ta sao có thể tạo ra thành quả mới được? Sao có thể sáng tạo, và giúp các thiên hành giả điệu trị cự linh tổn thương?

Phượng thánh nữ lập tức lộ ra một tia ảo não. Sau đó không biết vì kiêng kị điều gì, lại nặng nề hừ một tiếng, trầm ngâm không nói câu nào.

- Mộc tông chủ, sự trừng phạt của ta ở Vô Tẫn Hoang Nguyên này vẫn chưa là gì. Chỉ cần Sáng Tông biết thay đổi, khiêm tốn thỉnh giáo, bổn tông vẫn có thể giúp các ngươi.

Huyền Nguyên vẫn tiếp tục đóng vai người tốt, hai mắt sáng quắc chăm chú nhìn Lăng Phong:

- Sự trừng phạt này, ngài cảm thấy thế nào?

Trong nháy mắt, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lăng Phong, nhìn chăm chú vào miệng hắn như đang có kho báu lớn nhất thế giới ẩn chứa trong đó.

- Ồ, ta nghĩ trừng phạt như vậy là vẫn chưa đủ.

Câu nói của Lăng Phong khiến tất cả mọi người đều phải chấn động, không ít cằm dưới suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Họ ngơ ngác nhìn Lăng Phong. Tông chủ Sáng Tông điên rồi sao? Sao còn có người kéo thêm trừng phạt về phía mình?

- Ta cảm thấy với thanh danh tích lũy bao lâu nay, rõ ràng biết thực lực luyện chương không đủ vậy mà vẫn lên tiếng tùy tiện vu vạ cho tông phái khác.

Lăng Phong dừng lại giây lát, tiếp tục quát lớn:

- Thì sau này phải nghiêm cấm tất cả mọi hành vi giao dịch tinh chương! Không để người đó có cơ hội trở mình, vĩnh viễn bị thiên hạ phỉ nhổ.

Thấy Lăng Phong nói năng hung hăng như vậy, đám đông chậm chạp mãi chưa nhận ra cho đến khi có người "a" lên một tiếng:

- Sự trừng phạt mà hắn nói là nhằm vào Huyền Nguyên Tông?

Đến lúc này thì mọi người đều ngơ ngác. Tông chủ Sáng Tông ngốc hay sao? Những lúc như thế này mà còn lên tiếng khiêu khích? Không biết vì sao, tâm trạng Huyền Nguyên lại trùng xuống, dự cảm không tốt xuất hiện từ lúc hắn mở mắt đến giờ đột nhiên bạo phát làm tim hắn đập bịch bịch, sắc mặt khó coi vô cùng.

Người ngoài không biết, cứ tưởng hắn bị Lăng Phong chọc giận chứ không biết nội tâm của hắn đang bất an đến thế nào.

Trước những tiếng nghị luận lao xao, Lăng Phong chỉ giơ tay, trên đó đã có sẵn vài miếng tinh chương. Hắn giơ tay chỉ, trong những tiếng xuy xuy, một khối cương khí nhẹ nhàng nâng những miếng tinh chương lên giữa không trung, để cho tất cả mọi người đều được nhìn rõ.

Hắn giơ tay chỉ:

- Miếng tinh chương này là ý nguyên chương, ồ, hiệu quả của nó còn cao hơn loại tinhc hươngd dỉnh cấp nhất bây giờ một chút nên tạm thời ta vẫn chưa định được phẩm cấp cho nó.

- Miếng này có thể coi như thăng cấp của tăng nguyên chương, hiệu quả còn mạnh hơn cả tăng nguyên chương, nhưng bổn tông đang thử nghiệm, tính an toàn chưa được nghiệm chứng hoàn chỉnh, vốn chuẩn bị vào bên trong giao dịch đưa cho các vị thủ lĩnh tông phái đánh giá, chờ lần giao dịch đại hội sau mới chính thức bán ra.

- Đây là dẫn linh chương, ồ, hiệu quả của nó tương đối bình thường nhưng ta bảo đảm tỷ lệ dị biến thành công là một trăm phần trăm.

- Còn cái này...

- Cái này...

Sau khi giới thiệu xong, Lăng Phong nhìn khắp một lượt, cuối cùng dừng lại chỗ Huyền Nguyên, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. Sắc mặt đối phương lúc này đã trắng bệch như xác chết, thân thể có chút nghiêng ngả:

- Những tinh chương này chỉ cần một miếng do Huyền Nguyên Tông luyện chế ra, bổn tông sẽ chấp nhận để cho Huyền Nguyên Tông vu cáo. Ngài thấy thế nào?

Những lời này của Lăng Phong trong chốc lấy dồn Huyền Nguyên vào góc chết, chẳng khác gì hắn đang nói: Ta coi thường Huyền Nguyên Tông kĩ thuật luyện chương lạc hậu đấy, ngươi làm gì được ta?

So với thủ đoạn vu oan của Huyền Nguyên thì đòn phản công này của Lăng Phong đường đường chính chính, hoàn toàn áp đảo đối phương, khiến Huyền Nguyên hoàn toàn không thể phản kháng!

- Tất cả những người còn hoài nghi hiệu quả của tinh chương đều có thể lên đây kiểm tra.

Lăng Phong mang theo một tia lười nhác nhưng ánh mắt lại đang bắn ra một luồng tinh quang:

- Nhưng nếu như là người không hiểu biết thì không cần phải lên nữa.

Những lời này của Lăng Phong khiến đám đông không khỏi đỏ mặt. Lúc này họ mới nhớ ra vừa rồi, vì vài câu nói của Huyền Nguyên họ đã hoàn toàn tin theo những gì hắn nói. Bây giờ nghĩ lại đúng là có quá nhiều điểm đáng nghi.

- Huyền Nguyên.

Mang theo một tia châm chọc, Lăng Phong ngay cả cách xưng hô khách khí cũng bỏ qua, trực tiếp gọi thẳng danh tính đối phương.

- Nếu như ngươi cảm thấy luyện chế những tinh chương này quá khó thì có thể thử luyện chế lại tăng nguyên chương của bổn tông. Chỉ cần ngươi làm được, việc hôm nay ta sẽ không truy cứu nữa. Thế nào?

Hai chữ "thế nào" này khiến sắc mặt Huyền Nguyên lúc chuyển sang xanh, lúc chuyển sang đỏ. Nếu như lúc nãy Lăng Phong đưa ra yêu cầu này, Huyền Nguyên hoàn toàn có thể dựa vào thân phận và uy danh của mình quyết đoán từ chối mà không khiến ai phải hoài nghi. Nhưng bây giờ khí thế của hắn đã bị áp đảo hoàn toàn.

Vẻ trầm mặc của Huyền Nguyên mọi người đều đã nhìn thấy hết, sao còn không hiểu ra. Lập tức, những tiếng nghị luận lại vang đi khắp nơi:

- Mẹ kiếp, còn dám đứng trong thất đại tông phái. Thì ra chỉ giỏi vu oan cho người khác.

- Đúng vậy, suýt chút nữa thì lão tử đã lại chạy theo Huyền Nguyên Tông để bị hắn lừa rồi.

- Chết đi còn hơn.

Những tiếng chửi rủa giận dữ vang lên không dứt, lúc nãy họ phẫn nộ với Lăng Phong bao nhiêu thì bây giờ sự phẫn nộ ấy được trả lại cho Huyền Nguyên gấp mười lần.

Lăng Phong vẫn chưa muốn dừng ở đây. Đánh rắn là phải đánh dập đầu. Hắn lấy ra một phần luyện phương, trầm giọng nói:

- Bổn tông bán tăng nguyên chương cũng là muốn giúp chư vị giải quyết lo lắng, nếu như mọi người đều hoài nghi tinh chương của bổn tông thì bổn tông sẽ dừng việc mua bán tại đây! Những người đã đặt hàng bổn tông sẽ bồi thường với giá gấp đôi!

- Á!

- Đừng mà! Mộc tông chủ!

- Xin ngài đấy, Mộc tông chủ, tông phái chúng tôi vẫn còn rất nhiều người cần dùng tăng nguyên chương! Ngài tuyệt đối không thể không bán! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m

Đến lúc này phản ứng của mọi người còn kịch liệt hơn lúc nãy gấp nhiều lần!

- Mộc tông chủ, chúng tôi không hề có ý muốn rút lại đơn hàng. Mong Mộc tông chủ nể tình.

Những người đã đặt được hàng vội vàng lên tiếng:

- Nếu như là vấn đề giá cả thì chúng tôi nguyện trả gấp đôi!

Lời này được những người đã đặt hàng hưởng ứng nhiệt liệt.

Những người khác thấy vậy càng hoảng hốt hơn, nếu Sáng Tông không bán tăng nguyên chương nữa thì những người còn lại tính sao?

Họ căn bản không thể không sử dụng loại tinh chương này, nếu không mua được, họ sẽ phải quay lại mua tinh chương giá cao của Huyền Nguyên Tông.

Cứ nghĩ đến cái giá trên trời mà Huyền Nguyên Tông đưa ra họ lại cảm thấy xót ruột, chỉ muốn tự tát cho mình hai cái. Cái miệng đáng ghét, sao mà thích hoài nghi thế không biết. Tăng nguyên chương của Sáng Tông hiệu quả tốt hơn bồi nguyên chương mấy lần, giá cả lại thấp hơn không ít, một người có nhân phẩm như vậy có gì để hoài nghi chứ?

- Chư vị không cần nói nhiều.

Lăng Phong lên tiếng, hai tay áp nhẹ, chỉ một động tác đơn giản ấy thôi nhưng vẫn có thể khiến đám đông lập tức lấy lại trật tự. Rõ ràng sau cơn sóng gió vừa rồi, hắn đã lập được thanh uy rất lớn!

Nhìn những người đã đặt hàng, ngữ khí Lăng Phong có chút rộng rãi hơn, nói tiếp:

- Chư vị đã coi trọng bổn tông vậy, bổn tông đương nhiên cũng biết phân biệt tốt xấu, vậy những đơn hàng cũ vẫn được thực hiện, còn giá cả giao dịch giữ nguyên như cũ, chư vị không cần phải trả thêm bất cứ thứ gì nữa!

Những người đó lập tức hoan hô, thi nhau tán thưởng Lăng Phong là "anh minh nhân từ" khiến những người khác ghen tị vô cùng đồng thời trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Rất nhiều người muốn biết Lăng Phong rốt cục làm vậy là có ý gì. Nếu như hắn không bán tăng nguyên chương, đám đông sẽ phải quay lại mua tinh chương giá cao của Huyền Nguyên Tông, không lẽ hắn là vì không muốn triệt để đắc tội với Huyền Nguyên?

Ngay cả Huyền Nguyên cũng có ý nghĩ đó, mặt không khỏi sắt lại.

- Ngoài ra.

Lăng Phong lộ vẻ trầm ngâm, chút thời gian suy ngẫm này cũng khiến trái tim mọi người vọt lên tận cổ, hắn nói tiếp:

- Loại tinh chương này nhu cầu rất lớn, ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn chư vị bỏ ra một cái giá trên trời để mua về thứ vật phẩm hạng hai.

Thái độ Huyền Nguyên lập tức trở nên âm trầm, những lời này hoàn toàn giống như những gì hắn đã từng nói lúc nãy, chỉ có điều lúc nãy hắn dùng để tự đề cao mình thì bây giờ Lăng Phong đang dùng nó để tát vào mặt hắn.