Thực sự thua luôn
Cảm giác xốp xốp giòn giòn, nhai vài lần lại tràn ra chút vị tươi, không hề có mùi bùn đất.
Mặc dù ngon ngoài dự đoán, Yến Vi Sí lại trưng ra biểu cảm khó mà nuốt xuống.
Sĩ diện muốn chết.
Dẫn đến việc Trần Vụ tưởng cá mương chiên không hợp khẩu vị của hắn, nên một mình ăn hết.
Yến Vi Sí nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mộng con cá mương vẫy đuôi, miệng phát ra giọng Trần Vụ, tủi thân ai oán gọi, "Anh trai... Huhu... Anh trai... Huhu... Anh trai..."
Tỉnh dậy buồn nôn một trận, da gà nổi hết người.
Mà đầu sỏ đang đổ mồ hôi.
Ánh trăng đánh vô khe hở nhỏ dùng để thông gió trên cửa sổ, chỉ có một quầng sáng càng mờ hơn lách vào trong, không chiếu sáng được cái gì.
Bất tri bất giác, căn phòng được bao phủ bởi hơi thở sinh hoạt chìm trong bóng đêm.
Chiếc chăn trên giường gỗ đắp gọn người Trần Vụ, tướng ngủ y nền nếp. Yến Vi Sí nhìn một hồi, cầm hộp thuốc lá và bật lửa ra ngoài.
Nửa đêm, một người câu đêm bắt gặp đốm lửa thoắt ẩn thoắt hiện nên tưởng là dân đồng đạo. Hắn ta đạp xe lại gần, mở miệng muốn xin điếu thuốc.
Một khắc sau thì như thấy lệ quỷ, nắm ghi-đông chạy ngay.
Đạp xe đến mức sắp bốc khói.
Như thể chậm thêm một giây sẽ chọc phải tai bay vạ gió, không phải xe báo hỏng thì là người báo hỏng.
Trần Vụ dậy sớm chiên vài con bàng bì ỉu xìu đem đến trường.
Đến giờ cơm trưa, y mở hộp cơm mới hâm ra, mùi thơm liền vọt ra ngoài.
Các đồng nghiệp hỏi mua ở tiệm nào, y nói rằng mình tự chiên.
"Nhóc ngoan." Lão Lưu cầm đuôi của một con bàng bì, bỏ nó vô miệng "rồm rộp rồm rộp" mấy lần, giơ ngón tay cái lên, "Tay nghề của cháu có thể mở quán."
Hai đồng nghiệp khác cũng khen y không dứt mồm.
Trần Vụ lau kính, khiêm tốn cười cười.
Lão Lưu nhai cá, chỉ có mỗi Tiểu Trần mang cơm, sinh hoạt nghiêm túc đâu vào đấy.
Không như mấy lão già bọn ông, ăn đại ở canteen trường cho đỡ đói.
Ôi, cá ngon quá.
"Tiểu Trần này, chú ăn thêm nhé." Lão Lưu mặt dày xáp vào.
Trần Vụ gắp hết cho ông.
Lão Lưu chia hai cái bánh nướng của mình cho y, sau khi ăn uống no căng thì thảnh thơi xỉa răng, đột nhiên nói: "Kết bạn với con gái hiệu trường à."
Trần Vụ phụt cả cơm: "Chú biết sao?"
"Chú ở trong một nhóm của học sinh trên Wechat." Lão Lưu vuốt hai chòm râu của mình, "Đánh vào nội bộ, nắm giữ tài liệu trực tiếp."
Nét mặt Trần Vụ kinh ngạc "Như vậy mà cũng được".
"Không nghĩ ra đúng không." Lão Lưu thoải mái bắt tréo chân rung rung, "Không phải chú không dẫn cháu vào theo, mà là tâm tư cháu đơn giản, cũng không biết gạt người, không hợp làm gián điệp."
Trần Vụ không nói gì.
"Không có ý nói cháu đần." Lão Lưu không rung chân nữa, bắt đầu nghiêm túc.
Trần Vụ: "... Cháu cũng không cho là thế."
"Vậy là tốt rồi." Lão Lưu rung chân tiếp, "Thực ra chú nói chú nằm vùng trong nhóm là doạ cháu thôi. Chú làm chủ yếu là để phòng hờ bị lệch quỹ đạo với xã hội, chú bắt kịp rất nhanh, không thể để bị thời đại phát triển nhanh như bay bỏ lại. Như bản thân cháu đã là người trẻ tuổi, không cần lo lắng mấy cái này."
Trần Vụ nói: "Chú biết nhiều ngôn ngữ mạng hơn cháu nhiều, tâm thái chú là của người trẻ tuổi."
"Vậy à?" Mặt già của lão Lưu đỏ lên, "Lại nói về con gái hiệu trưởng, nhiều bạn bè đường càng dễ đi." Ông bưng chén trà, cầm nắp chén lướt qua nước, "Người sinh ra và lớn lên, hố to hố nhỏ khắp nơi toàn là hố, nói không chừng ngày nào đó có thể vớt cháu lên một lần."
Trần Vụ hốt từng hạt cơm ban nãy phun ra, vứt đi.
"Vâng."
Tuyết sắp tan thì bắt đầu đóng băng, lớp băng ở hồ chứa nước rất mỏng, diện tích cũng không lớn, hầu hết những vị trí câu nổi nhất đều không bị ảnh hưởng, nhưng lại có người nhất quyết khiêng đá ném thành lỗ thủng trên băng để thả cần câu, livestream mưu sinh sông băng.
Ống kính xoay một cái, người đàn ông cầm cái cần câu bốn móc lên, tay chân luống cuống bắt cá ở chiếc thùng bên cạnh, bóp miệng cá cố lồng vô cái móc.
Lồng hết cá xong, hắn ngẩng đầu, đối diện với Trần Vụ.
"Anh bạn à, tôi kiếm miếng cơm ăn." Người đàn ông nhấc kính râm bị trượt xuống.
Trần Vụ mang khẩu trang và mũ Lôi Phong, bịt cực kỳ chặt chẽ, thứ duy nhất lộ ra ngoài là đôi mắt cũng khuất trong bóng râm từ vành nón. Ánh mắt y chuyển từ mang cá đầm đìa máu sang phía trên dây câu thắt nút: "Cả bốn móc đều ăn thì liệu có hơi giả không?"
Người đàn ông bừng tỉnh, hắn chắp tay cảm kích, ngồi xuống gỡ cá một cách đơn giản thô lỗ.
"Đây là lần đầu tiên tôi làm... làm cái công việc này, không thành thạo. Anh bạn, anh có thể chỉ bảo giúp... Này anh bạn! Kết bạn Wechat nhé?!"
Trần Vụ không dừng bước, những viên đá băng trên đường đá bị y giẫm vang răng rắc. Từ thật xa y đã phát hiện ông bác giám sát đập nước bắt dược một tên câu trộm thu phí, trông có vẻ bàn bạc không tốt lắm.
Điệu bộ đối phương như sẽ động thủ bất cứ lúc nào.
Trần Vụ còn chưa tới gần, ông bác đã giải quyết gã xong. Thấy vậy, y bèn quay về.
"Tiểu Trần!"
Ông bác vừa vẫy tay với y vừa chạy về phía y, xương cốt khoẻ mạnh hơn cả một số người trẻ tuổi, lúc nói chuyện còn chẳng thở phì phò, "Có một chuyện bác muốn nhờ cháu giúp."
Trần Vụ tháo khẩu trang: "Bác cứ nói đi ạ."
"Cháu có thể bảo thằng nhóc cùng nhà với cháu là đêm hôm khuya khoắt đừng ra ngoài hoạt động không." Ông bác nói, "Sắp sửa tết tới nơi, không ai mong xảy ra chuyện bất ngờ."
Trần Vụ chậm rãi gấp khẩu trang cất vào trong túi: "Đêm hôm cậu ấy đi đâu, làm gì sao?"
Ông bác chỉ bằng ngón tay nhăn nheo: "Chỉ ngồi ở kia."
Trần Vụ nhìn sang.
Là một chỗ nằm chếch đối diện nhà trệt, ra cửa đi hơn mười bước là tới.
"Mặc dù dọc đường đều có đèn, nhưng mấy chỗ gần nước không có mấy ánh sáng. Đột nhiên nhìn thấy người, có thể bị doạ mất nửa cái mạng."
Ông bác cầm điếu thuốc đang gác trên tai xuống, bóp bóp chỗ bị dẹp, cắn điếu thuốc giữa hàm răng thưa. Ông từng hỏi Tiểu Trần có phải họ hàng với cậu trai kia không, Tiểu Trần bảo hồi trước có quen nên đến ở nhờ vài hôm. Thông qua quan sát của ông trong khoảng thời gian này, ông cảm thấy quan hệ của cả hai bình thường.
Nếu không phải không có cách khác, ông bác đã chẳng tìm Tiểu Trần làm người trung gian.
"Cái thời tiết quái quỷ này cũng rất lạnh trong đêm, không bằng ở lại trong nhà, đừng lượn lờ bên ngoài." Ông bác hút thuốc, "Bác chỉ muốn bảo cháu nói với cậu ta chuyện này thôi."
Nghe xong, Trần Vụ khó xử nói: "Bác ơi bác nhìn xem, cậu ấy ngồi trước cửa nhà, không phải sang nhà khác, cũng không làm chuyện gì khác mà chỉ ngồi bên bờ nước, không làm phiền đến ai. Chúng ta ít nhiều gì cũng có lúc ban đêm không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát, cậu ấy cũng không phải ngoại lệ. Dù nhỏ tuổi cũng vẫn có chuyện buồn phiền."
"Thêm nữa, có người câu đêm làm cháu sợ, vậy cháu có thể không cho phép bọn họ câu đêm không?"
Y thở dài, "Không thể đúng không bác, bất hợp lý."
Ông bác "lạch cạch" hít vài hơi thuốc: "Cháu nói cũng đúng, để tối bác chạy nhiều hơn."
Trần Vụ phủi tàn thuốc trước ngực ông bác: "Vất vả cho bác rồi."
Ông bác khoát tay: "Cháu cứ làm việc của cháu đi."
Chờ Trần Vụ vào nhà, ông bác trốn bên cửa sổ, một mắt ghé vào khe cửa sổ, lén lút nhìn xem.
Đi học vẫn chưa về.
Trên bàn học chỉ để một ly nước, mấy quyển truyện tranh quăng lung tung trên võng, không thấy một quyển nào liên quan tới học tập.
Cành cây chọc vô chân khiến ông bác hãi quá chừng, ông có tật giật mình vội vàng rời khỏi.
Đợt thằng nhóc kia vừa tới đây suýt nữa gây chết người. Cũng do mấy đứa không an phận, không cố học cho giỏi mà đi học xấu, muốn thừa dịp người ta ngủ vào nhà trộm đồ, còn trộm chiếc motor đó.
Chúng cho là cái chỗ đằng trước không có thôn xóm đằng sau không có cửa hàng này dễ ra tay, kết quả đá trúng tấm sắt.
Những người từng nhìn thấy trực tiếp đều thà đi đường vòng chứ không đi cái hướng này, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Họ thà buổi tối đụng trúng quỷ chứ cũng không muốn đụng trúng hắn.
Chỉ có những người mới tới đập nước câu cá không biết gì hết, còn muốn đến nhà xin miếng nước, mượn phòng vệ sinh.
Sắp sửa tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong thì nên dọn đi đi...
Trần Vụ muốn mua bể cá để nuôi con bàng bì còn lại. Yến Vi Sí ngoài miệng nói nuôi cái thứ kia làm gì, sống được cùng lắm có hai ngày, rốt cuộc hắn lại đi theo.
Bể cá cũng muốn đến chợ sang tay mua, Yến Vi Sí châm chọc suốt dọc đường. Trần Vụ mua cho hắn ly trà sữa nóng hầm hập, hắn vừa uống vừa phát biểu ý kiến khinh bỉ khi Trần Vụ lựa bể cá.
Rõ ràng Trần Vụ không hỏi hắn tiếng nào.
Mua xong, Trần Vụ nói muốn về, Yến Vi Sí khoanh tay đứng bên đường: "Chỉ vậy thôi?"
"Cảm ơn bạn Yến đã theo tôi mua bể cá." Trần Vụ kéo xe đẩy nhìn hắn một cái, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, "Tôi mời cậu ăn cơm."
"Tôi thiếu bữa cơm này của anh chắc?" Yến Vi Sí cúi đầu đẩy tràng hạt trơn lạnh vào trong tay áo, ngước mắt cảnh cáo, "Nếu lại đòi đóng gói đồ ăn thừa như lần trước, anh tự gọi..."
"Tôi đi vệ sinh, cậu cầm bể cá hộ tôi!" Trần Vụ nhanh chóng giao xe đẩy vào tay Yến Vi Sí, chạy về hướng nhà vệ sinh công cộng.
Không bao lâu, Trần Vụ đi vệ sinh xong quay về, vẫy mạnh tờ rơi: "Bạn Yến, gần đây có quán mới mở..."
"Anh Sí!"
Trên đường đột nhiên truyền đến tông giọng sáng sủa, chặn câu nói kế tiếp của Trần Vụ.
Là Hoàng Ngộ, bên cạnh hắn ta còn có vài cô cậu diện hàng hiệu.
Yến Vi Sí chỉ hơi nghiêng đầu về phía Hoàng Ngộ. Đến khi ngoái lại nhìn Trần Vụ, hắn chỉ thấy mỗi bóng dáng chật vật chạy trốn của đối phương.
Nhanh hơn cả chuột con.
Sự cố gắng của y thể hiện ra một điểm rằng thật sự không muốn, thậm chí kháng cự tiến vào vòng tròn của hắn.
Yến Vi Sí khịt mũi coi thường mở điện thoại coi Wechat.
Trần Vụ: Bạn Yến, tôi đi về trước!
Trần Vụ: Phiền cậu giữ chắc bể cá nhé *chắp tay* *chắp tay* *chắp tay*
Yến Vi Sí: Vứt rồi.
Ở casino ngầm, một đám người đánh chén no say đang hát karaoke.
Hoàng Ngộ vùi mình trong ghế tìm Yến Vi Sí nói chuyện. Hoa khôi nhất trung đút trái cây cho hắn ta với dáng vẻ cự nự, hắn ta không thích chơi trò ép buộc nên phất tay để cô đi.
Hoa khôi rời khỏi ngay tức khắc.
"Chậc, rốt cuộc chướng mắt tao bao nhiêu vậy?" Hoàng Ngộ gọi người, sai sử, "Nơi này không an toàn, mày đưa cô ấy về đi."
Hắn ta bóc trái quýt, nước dây đầy tay, "Anh Sí, nghỉ đông năm nay vẫn như cũ?"
"Ừ." Yến Vi Sí dựa lưng vào ghế sofa, thi thoảng lại nghịch chiếc bật lửa trên tay.
"Lại là một năm vô vị." Hoàng Ngộ nghiêng mắt nhìn xe đẩy trong góc, anh Sí bảo trong cái hộp buộc ở trên là bể cá.
Anh Sí muốn nuôi cá.
Lúc đó hắn ta còn tưởng khả năng nghe của mình gặp vấn đề.
Một tên ngày nào trông cũng uể oải, đời chưa bao giờ nhiệt tình với hoa cỏ cá chim, lại nuôi cá?!
Còn dùng cái xe đẩy quê mùa kia.
Hoàng Ngộ lên mạng tra xem loại cá nào kiên cường tí, chốc nữa Chiêu Nhi đến, bọn họ thương lượng xem nên mua bao nhiêu con cho anh Sí, nếu không thậm chí còn chẳng đủ chết.
Căn phòng chợt vang tiếng chế giễu.
"Đậu má, Hoa Lỗ Băng*? Thằng ngu nào chọn thế?"
*Một bài hát nói về tình mẹ của Trương Tín Triết.
"Tao." Hoàng Ngộ từ tốn nói.
Thái độ người kia cứng cỏi, cười tự đánh mình mấy phát ngay tại chỗ một cách tự nhiên và mau lẹ, xu nịnh nói: "Mời cậu Hoàng."
Hoàng Ngộ đưa tay phải qua bên trái, vẽ thành vòng tròn trên không khí, khẽ khom người: "Để mọi người chê cười rồi."
Hắn ngồi trên ghế chân cao, cầm guitar tạo dáng, gảy dây đàn hai cái.
"Hằng đêm nhớ đến lời của mẹ..."
Không hề có một chữ nào đúng giai điệu.
Những người có mặt mất đi khả năng quản lý biểu cảm trong nháy mắt.
"Cậu Hoàng... nhớ nhà?"
"Có thể hiểu được."
"Tao nghe mà muốn khóc luôn. Bọn mày không cảm động sao?"
"Có."
Đang khóc rồi đang khóc rồi.
Yến Vi Sí nhận được một cuộc gọi, hắn ra ngoài bắt máy. Căn phòng cách âm kém, hành lang bị oanh tạc bởi chất giọng của các ca sĩ thần thánh khiến đầu hắn đau.
"Không nghe rõ." Hắn mất kiên nhẫn nói với Trần Vụ ở đầu kia.
Trần Vụ lớn tiếng lặp lại lần nữa: "Bạn Yến, cậu có còn ở gần Quảng trường Tây không?"
"Làm sao?" Yến Vi Sí đi ra phía hành lang.
Trần Vụ dè dặt: "Bây giờ cậu có thời gian không? Liệu có thể ra phía sau Quảng trường Tây..."
"Không phải anh về rồi à?" Lông mày Yến Vi Sí giật một cái.
"Phải, đúng thế, vốn dĩ là vậy." Trần Vụ lắp bắp nói, "Nhưng sau đó thì bể cá bị cậu vứt đi, tôi muốn mua cái khác."
Yến Vi Sí: "..."
Trần Vụ ấp úng hồi lâu mới nói ra tình hình thực tế: "Tôi quá xui xẻo, khó lắm mới kiếm được cái phù hợp, không cẩn thận đụng vỡ bát của một người nước ngoài. Anh ta nói tiếng Anh tôi nghe không hiểu, cậu có thể đến giúp tôi chút không."
Yến Vi Sí thờ ơ nói: "Anh nghe không hiểu, thì tôi hiểu chắc?"
Trần Vụ khóc không ra nước mắt: "Vậy làm sao bây giờ, tôi muốn hỏi bao nhiêu tiền để bồi thường cho anh ta."
"Phần mềm phiên dịch." Yến Vi Sí chạm mặt một cặp nam nữ quần áo xộc xệch ở đầu hành lang, mặt hắn đen đi quay đầu, "Anh nói tiếng Trung, tự động phiên dịch."
"Phần mềm nào, tên gì, tải ở đâu? Có cần đăng ký thành viên không?"
Yến Vi Sí nghe Trần Vụ hỏi bốn câu liên tiếp, tim hắn chịu tấn công dữ dội: "Giờ tôi đã tin rằng anh chưa từng học bao nhiêu."
Điện thoại yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ như lông vũ đang gãi màng nhĩ Yến Vi Sí.
"Đệt."
Yến Vi Sí chửi nhỏ: "Thực sự thua luôn."
Hắn lạnh lùng gào lên: "Ở yên đấy chờ!"
Hoàng Ngộ say sưa hát xong ba bài rồi quay lại mà không thấy anh Sí đâu. Hắn gọi mọi người đang nằm trên phòng dậy, từ miệng của họ biết tin anh Sí đã đi rồi, sắc mặt hắn khó coi ngay.
"Đi đâu?"
"Bọn em cũng không dám hỏi."
"Thế chúng mày không biết kêu tao?" Hoàng Ngộ lườm bọn họ, "Không một đứa nào có ích. Điện thoại của tao đâu, một hai ba bốn năm đứa phế vật, kiếm điện thoại tao đi. Nhanh con mẹ chúng mày lên, tao muốn gọi điện thoại!"
Điện thoại bị lôi lên từ khe ghế sofa, đưa tới tay hắn, hắn bấm số: "Anh Sí, giờ này đã đi à? Cuối tuần rồi, không chơi sao?"
"Hôm nào chẳng chơi." Yến Vi Sí nói. Bên cạnh cây thông noel lớn màu hồng trong tầm mắt hắn, Trần Vụ đang đứng cùng với một người nước ngoài. Y đang không ngừng khua tay, từ đầu đến chân đều thuyết minh thứ gọi là luống cuống bất lực.
"Cũng phải. Thế mày," Hoàng Ngộ "À", "Không đúng, hình như tao quên mất một chuyện. Mày tới đâu rồi anh Sí, tao đi..."
Điện thoại bị cúp.
"Anh Sí làm gì không biết." Hắn gãi gãi đầu, chơi tiếp.
Bên kia, Yến Vi Sí cản cái tay muốn kéo Trần Vụ, nói với y, người sắp sửa khóc: "Bớt làm màu cho tôi, nín đi."
Trần Vụ hít một hơi, cúi đầu trông thấy xe đẩy, mắt y không khỏi trợn tròn: "Không phải cậu nói..."
Yến Vi Sí: "Câm miệng."
"Hoá ra cậu lừa tôi..." Con mắt sau thấu kính của Trần Vụ trợn lớn "Cậu lừa tôi, tôi thật sự tưởng là..."
Một bàn tay bịt kín miệng y, lời tiếp sau của y bị kẹt trong lòng bàn tay khô ráo lại thô cứng.
Yến Vi Sí: "Nhìn."
"U, u u." Trần Vụ nhìn thẳng về phía người nước ngoài.
"Tôi kêu anh nhìn tôi." Yến Vi Sí dời bàn tay đang bịt miệng Trần Vụ xuống, nắm cằm y, đầu ngón tay bóp mặt y, kéo y qua hướng mình.
Trần Vụ mơ màng nhìn hắn.
Yến Vi Sí mở chiếc túi trong tay người nước ngoài ra hai bên rồi lia mắt, lấy một trăm trong túi áo ra: "Ok?"
Người ngoại quốc xì xà xì xồ.
Yến Vi Sí lại đưa một trăm: "Ok?"
Người ngoại quốc vẫn xì xà xì xồ.
Yến Vi Sí lại thêm một trăm: "Ok?"
Người ngoại quốc: "Ok."
"Good." Yến Vi Sí, "Bye."
Hắn lấy tay ra, liếc về phía Trần Vụ đang đần mặt: "Học xong chưa?"
Trần Vụ: "Xong rồi."
Được lợi không nhỏ.