Hoắc Tư Danh co rúm khóe miệng khi nghe bọn nhỏ nhắc ' em gái ' ngay cả Hứa Doãn Hạ cũng khẽ nhíu nhíu mày.
Cô thật sự muốn đánh Hoắc Tư Danh, đã biết bọn nhỏ tinh ranh lại nhớ lâu, chỉ vì dỗ dành hai đứa mà đem chuyện ' em gái ' ra nói, như vậy làm sao mà được chứ!?
Hiện tại, cho dù có mang thai. . . nhở như không phải con gái mà là con trai thì biết làm như thế nào đây!?
Hôn lễ hôm đấy vô cùng náo nhiệt và đông vui, khách khứa đến đông đủ không thiếu một ai cho đến buổi tối, tiệc mới kết thúc.
------
Hứa Doãn Hạ mệt mỏi, vừa xong hết thì đã ngồi chình ình trên ghế nhíu mày khó chịu.
Hoắc Tư Danh nhìn mà xót hết cả lòng, anh mặc kệ vẫn còn nhiều người trong đại sảnh, bản thân quỳ một gối xuống, giúp cô massage chân.
" Mỏi nhiều không? "
Hứa Doãn Hạ gật đầu.
Hoắc Tư Danh không ngại ngùng mà đặt xuống một nụ hôn nhẹ lên bắp chân cô, anh thật sự rất đau lòng, anh không nghĩ đến việc cô dâu và chú rể phải đi kính rượu từng trưởng bối của ba bên nhà, không những thế còn phải uống một chút.
Cũng may Hứa Doãn Hạ không bị ép uống, không thôi. . . hôm nay thật sự sẽ rất náo loạn đây.
------
Hai vợ chồng son. . . à ừ chắc còn son. . . được mọi người để về trước, hai bảo bảo vì vui quá nên mệt mỏi cũng đã ngủ, đêm nay cho dù không phải đêm đặc biệt, nhưng vẫn phải để hai vợ chồng có không gian riêng tư a.
Nêm Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ về nhà bên kia trước, Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân thì được Cố Hoài Thiên và Hứa Doãn Thiên ôm ấp.
Trên đường về nhà, Hứa Doãn Hạ chỉ nói vài ba câu thì cũng thiếp đi trong lòng của Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh cúi đầu nhìn người trong ngực, môi khẽ nhếch lên vui vẻ. . . vợ của anh a. . .
Hôn hôn nhẹ lên môi cô một cái, đến nha, anh liền ôm cô xuống, đi vào.
Bên trong căn nhà cũng đã được trang trí rất tỉ mỉ.
Hoắc Tư Danh cẩn thận từng bước từng bước một đi thẳng lên phòng ngủ, lại cẩn thận đặt cô xuống, bên môi anh treo nụ cười, nhìn người phụ nữ anh yêu lúc này đây lại giống như con mèo nhỏ, cứ vùi vào trong người anh, như tìm thấy hơi ấm mà không nghĩ dậy.
Hoắc Tư Danh hôn xuống trán cô một cái, anh mới đi xuống dưới nhà dọn dẹp vài ba thứ mà mọi người trang trí.
-------
Hứa Doãn Hạ ngủ thẳng cho đến chín giờ tối. Hai mắt cô cuối cùng cũng mở ra, cô mờ mịt nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng nhận ra đây là nơi nào.
Cô đưa hai mắt mở to tìm kiếm thân ảnh của Hoắc Tư Danh, nhưng không thấy đâu, mếu máo nghẹn ngào gọi.
" Tư Danh. . . "
Hoắc Tư Danh đang ngồi trong phòng khách, đọc vài ba tin tức thì nghe thấy thanh âm quen thuộc.
Buông chiếc điện thoại trên tay, anh vội vàng đi lên phòng.
Vừa bước vào, trái tim anh mềm nhũn nhìn thấy Hứa Doãn Hạ đang hai mắt to tròn ngập nước nhìn anh.
Hoắc Tư Danh đi đến, vội vàng hỏi.
" Vợ làm sao vậy? " giọng nói tràn ngập cưng chiều.
Hứa Doãn Hạ vừa thấy Hoắc Tư Danh, nhỏ giọng kêu.
" Muốn tắm. "
" A!? "
" Chân mỏi, không tắm được. " Hứa Doãn Hạ mếu máo đáng thương hề hề nói.
Hoắc Tư Danh cười nhẹ một cái, nhanh chóng ôm lấy cô đi nhanh vào phòng tắm.
Hứa Doãn Hạ vừa được cởi sạch đồ lại được Hoắc Tư Danh ôm lấy đặt vào buồng tắm, bên môi cô treo nụ cười.
Hoắc Tư Danh cả người khô nóng ngứa ngáy không thôi.
Thật sự mà nói. . . nhìn cô không mặc gì đứng trước mặt, đúng thật là hành người mà.
Hứa Doãn Hạ vốn đang vui vẻ, nhưng như nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt cô trừng to, sau đấy lại nhìn chằm chằm về Hoắc Tư Danh, nhìn từ khuôn mặt cho đến đũng quần.
Nhìn thấy thứ đang cộm lên một cục đó, cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Chuyện quái gì đây. . . cô nên làm gì. . .
Hoắc Tư Danh vẫn im lặng nhìn cô, như thế đang lên án hành vi quyến rũ của cô.
Hứa Doãn Hạ ho nhẹ một tiếng nói.
" Thôi. . . thôi. . . "
" Anh đi ra ngoài đi em tự tắm được. "
Hoắc Tư Danh nào ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Anh mím môi ủy khuất nhìn cô, sau đấy dùng thanh âm khàn khàn không che giấu cảm xúc đang cao trào của bản thân nói.
" Vợ. . . anh muốn. "
" A!? "
" Vợ. . . hôm nay là đêm động phoing của chúng ta á!? "
" Nhưng. . . nhưng chúng ta động phòng. . . động phòng lâu lâu rồi mà! " Hứa Doãn Hạ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt mở to nhìn anh.
Hoắc Tư Danh nào bỏ qua, anh đi đến. . . không nhanh cũng chẳng chậm kéo tay cô chạm vào đũng quần đang cộm cứng của anh nói.
" Còn nhịn nữa. . . anh sẽ chết mất. . . "
" Nhưng. . . nhưng. . . "
" Vợ. . . phải trân trọng thời gian. . . "
" Không. . . không. . . Tư Danh chúng ta cần nói chuyện. . . "
" Để sau. . . "
" Không. . . không. . .Tư Danh chúng ta. . .chúng ta cần phải nói rõ. . . "
" Làm xong rồi nói! "
" Danh. . . danh. . .em có chuyện rất quan trọng cần nói. . . "
" Ha ha vợ à! Chuyện này quan trọng hơn. . . "
" Danh. . . ưm. . . "
Hứa Doãn Hạ còn chưa kịp thốt ra câu nào thì đã bị Hứa Doãn Hạ hung hăng cướp mất giọng nói hơi thở của cô.
Môi tìm lấy môi, lưỡi quấn lấy lưỡi. Hai người hòa quyện nhau, mút lấy mút để đối phương, phòng tắm không còn thanh âm tí tách của nước. . .cũng chẳng còn thanh âm thương lượng nói chuyện mà thành tiếng chùn chụt vang lên không ngớt. . .