Hoắc Tư Danh lái xe đi ra siêu thị mua vài ba thức ăn mà Hứa Doãn Hạ thích xong, mới chạy thẳng sang Hoắc Gia đón hai nhóc thối kia về nhà.
Hoắc Tư Danh không lái vào, mà dừng xe trước cổng rồi chính mình đi bộ vào trong.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vẫn như mọi khi, sau khi học xong hai em sẽ tự tìm thú vui, như là xem tivi, phim hoạt hình yêu thích, nào là chơi đánh nhau trong mô hình robot mini, hay là ngồi tán gẫu với ông bà nội, còn có làm thêm bài tập mới.
Hoắc Tư Danh vừa bước vào nhà, nhíu nhíu mày nhìn hai nhóc con đang mở tập ra nhìn nhìn lại viết viết thảo luận gì đấy, chính anh cũng thật tò mò nha, nhưng chuyện riêng của con chỉ có thể lén lút xem trộm chứ nào dám công khai đòi xem.
Hoắc Tư Danh ' khụ ' một tiếng, kéo hồn hai đứa bé Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhâm về, hai nhóc con vừa thấy Hoắc Tư Danh, giọng nói êm tai vang lên.
" Ba ba. . . "
" Ba ba. . . "
Hoắc Tư Danh nhíu mày, mặc dù là cha con, nhưng ngoài chuyện có gì đó cần anh xử lý thì hai nhóc con mới ngọt ngào gọi như vậy.
Đúng như Hoắc Tư Danh nghĩ, vừa thấy anh, bốn con mắt của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân sáng rực, vội vàng nhảy xuống chiếc ghế, hai đôi chân múp míp vừa chạm đất liền chạy sang nắm chặt tay Hoắc Tư Danh lại ngọt ngào gọi.
" Ba ba. . . "
" Ba ba. . . "
Hoắc Tư Danh thấy hai nhóc con nhảy xuống, tim anh muốn nhảy dựng, mặc dù biết hai nhóc con sẽ không để bản thân xảy ra chuyện nhưng phận làm cha như anh không lo lắng thì làm sao cho được.
Nhíu mày cúi xuống nhìn hai nhóc một cái, Hoắc Tư Danh quát nhẹ.
" Sao này không được nhảy loạn, té thì biết làm sao?! "
Còn chưa nói Hứa Doãn Hạ cưng chiều hai tên nhóc thối này như vậy, nếu như hai nhóc thối xảy ra chuyện gì, dù là đau một chút, anh còn không bị mắng sao?
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân hiểu, việc nhảy lúc nãy rất nguy hiểm, nhưng hai bé là ai. . . một chút đó làm gì làm hai bé té nhưng hai bé vẫn im lặng không cãi, nghe xong Hoắc ba ba giáo huấn, hai bé cười khanh khách nói.
" Con biết rồi ạ. "
" Con biết rồi ạ. "
Hoắc Tư Danh xoa nhẹ đầu hai nhóc con dò hỏi.
" Hôm nay lại muốn gì? "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân cười hì hì nhìn nhau một lúc mới nói.
" Con muốn xin baba tiền. "
" Con cũng muốn xin baba tiền. "
" Tiền gì? " Hoắc Tư Danh nhíu mày hỏi, chính anh biết tiền lì xì của hai nhóc con đều bị Hứa Doãn Hạ giữ, mà hai nhóc con cũng biết.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân thần thần bí bí nói.
" Ba ba cúi xuống con nói nhỏ cho baba nghe. "
Nhướng mày khó hiểu, Hoắc Tư Danh cúi xuống, ôm lấy một tay một cục thịt.
Hai nhóc con ôm lấy cổ Hoắc Tư Danh thì thầm to nhỏ gì đó, mày anh từ nhíu chặt từ từ giãn ra, bên môi treo nụ cười, không nhanh không chậm nói.
" Nếu thất bại thì sao? "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân mếu máo không xấu hổ nói.
" Không phải còn có baba sao? "
Dừng một chút Hoắc Hiến Nhân lại nói.
" Shon không tin baba sẽ không giúp? Không lẽ baba đành lòng để cho Shin và Shon thất bại sao? "
Hoắc Tư Danh cười khinh bỉ.
" Ta quen biết hai đứa con sao? "
Hoắc Hiến Nghĩa bĩu môi.
" Làm sao mà không biết, con là con của ba. "
Hoắc Hiến Nhân cũng nói.
" Con cũng là con của ba. "
Hai nhóc con đồng thanh nói.
" Người ngoài vừa nhìn là biết chúng con là con của ba chứ có phải người dưng gì đâu. "
" Ủa ai biết? "
" Nhìn đi. . . mặt con và Shin giống y ba. . . còn có. . . còn có. . . cái gì cũng giống ba. "
Hoắc Tư Danh nhìn hai nhóc con đang hung hăng nói.
Anh buông tay ra, để hai nhóc con tự đu lên người anh. Hành động này rất nguy hiểm, nên nếu không cẩn thận hai nhóc sẽ té sập mặt, và đương nhiên Hoắc Tư Danh cũng không mạo hiểm như vậy, anh đánh nhẹ hai mông của hai đứa thì ôm lại.
Hai nhóc con cười khanh khách.
Bọn chúng biết, cho dù cả thế giới này có không đồng ý thì Ba ba đại nhân vẫn sẽ đồng ý a. Ai mà chẳng biết Hoắc Tư Danh là kẻ bao che khuyết điểm.
Hoắc Tư Danh dùng cằm mới qua một đêm đã mọc râu li ti cọ nhẹ mặt hai nhóc con, thả hai nhóc xuống nói.
" Đi dọn đồ lẹ, một lát nữa chúng ta về. "
" Dạ. . . "
Sau khi dọn xong đồ, Hoắc Tư Danh một tay dắt một đứa đi về phía phòng khách lớn.
" Vào tạm biệt ông bà đi. "
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân khẽ đi vào.
Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy nhìn thấy hai cục thịt đang đi đến, cả hai cười tít mắt đứng dậy đón hai cục thịt.
Hoắc Hiến Nghĩa được ông nội ôm, Hoắc Hiến Nhân được bà nội ôm, hai đứa cười khành khạch nói.
" Nội con về. "
" Nội con về. "
" Không ở lại vài ngày nữa sao? "
" Shin nhớ mẹ. "
" Shon nhớ mẹ. "
Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy hôn lấy hôn để hai nhóc con một cái mới buông ra.
Hoắc Hiến Nhân và Hoắc Hiến Nghĩa được buông ra vội vàng chạy ra ngoài, nắm lấy tay Hoắc Tư Danh kéo về.