Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới

Chương 79: Đối mặt với phán xét (1)




Khi vụ cưỡng hiếp xảy ra ở Thái Lan được phơi bày trước mắt bàn dân thiên hạ, Phạm Khương mới nhận ra mình đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của Thẩm Họa. Quả nhiên là sinh viên trường

Massachusetts danh giá, cô ta biết vận dụng sức mạnh của thời đại thông1tin, nhiều khi không cần ra đường cũng có thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng mà cô ta mong muốn. Trong một tuần lễ ngắn ngủi, những chuyện Tô Vũ từng làm đều bị đào bới, phiên bản mới cập nhật từng ngày. Trong mắt đông8đảo người, Tô Vũ thuộc loại nhân cách khiếm khuyết nghiêm trọng.

Cuối cùng, fan của Tạ Khương Qua thể hiện sự bất mãn bằng phương thức của riêng mình. Họ cho rằng cô gái đầy vết nhơ đó không xứng với Tiểu Tạ của họ và ném đá cô tơi tả. Vài nhà bình2luận cũng cười nhạo ánh mắt và gu phụ nữ kỳ quặc của anh. Thế là, tình yêu mới của Tiểu Tạ trở thành mối tình tai tiếng mà người đời coi thường. Bạn bè Tạ Khương Qua cũng thể hiện thái độ không tốt về mối tình này trước những cuộc phỏng vấn4từ giới báo chí. Tiếp theo, một vài Hiệp hội phụ nữ lên tiếng. Họ hô hào phải trừng trị nghiêm khắc kẻ dám vi phạm pháp luật. Giữa làn sóng dư luận phản đối dữ dội, người đầu tiên lên tiếng đáp trả trong ba nhân vật chính là Tạ Khương Qua. Ngày thứ Hai của tuần đầu tiên tháng Mười, hai phóng viên nổi tiếng bị bắt vì tội bôi nhọ nhân phẩm người khác.

Đại diện của Tạ Khương Qua đưa ra thông báo, anh đã dùng danh nghĩa cá nhân gửi thư luật sư cho những nhà truyền thông đưa tin phóng đại, còn đe dọa nếu ai đó còn dựng chuyện làm trò vui, anh sẽ bắt họ phải trả giá gấp trăm nghìn lần.

Vào thời điểm gay gắt nhất, Tạ Khương Qua còn đăng hai đoạn clip kéo dài mười phút trên các kênh truyền thông lớn. Đầu clip, anh đưa một tập giấy photo đã ố vàng ghi rõ tên thiếu niên được Tô Vũ bao nuôi là Tạ Khương Qua.

“Cô ấy xuất hiện vào ngày tháng tôi khốn khó nhất, giúp đỡ tôi vào lúc tối gian nan nhất, sớm hơn bất kỳ ai khác trong cuộc đời này. Đối với tôi, cô ấy là thiên sứ. Tôi đã yêu cô ấy từ rất lâu về trước.”

Anh kể về cuộc sống ở khu ổ chuột tại Bangkok. Cô gái sống trong căn biệt thự trắng đã dùng ba triệu baht cứu mẹ anh khỏi cảnh lao tù. Anh còn cho phát kèm đoạn băng ghi âm của người đưa mẹ anh tới đồn cảnh sát. Đoạn clip kết thúc với câu nói “Dù sau này thế nào đi nữa, tôi vẫn ủng hộ cô ấy, tin tưởng cô ấy!” của Tạ Khương Qua.

Bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ nên những kênh truyền thông giỏi soi mói cũng không thể bới móc được gì ở đoạn clip này, chỉ có thể viết các bài báo khách quan. Trong clip, Tạ Khương Qua không hề nhắc tới Thẩm Họa, nhưng mọi người đều hiểu nhân vật “ai khác” mà anh nhắc tới chính là cô ta. Bởi vậy, sau khi đoạn clip được đăng tải, mọi lên án về người thứ ba đã bị lật đổ, chuyện bao nuôi trẻ vị thành niên cũng lặng lẽ trở thành mối tình lãng mạn.

Ngoài đoạn clip mười phút ấy, Tạ Khương Qua còn quay một clip hai phút dành cho những fan luôn ủng hộ anh.

Trong clip, anh rưng rưng nước mắt, mong fan hãy tin tưởng mình, nếu họ quý mến anh, xin hãy quý mến cả người anh yêu. Đoạn phim này còn mang lực sát thương mạnh hơn clip trước đó. Chuyện mọi người quan tâm nhiều nhất là Tiểu Tạ đã khóc, chắc hẳn anh ấy rất buồn vì họ không tin anh ấy. Cảm xúc áy náy nhanh chóng lên men, vậy là họ trút cơn bực tức vào những kênh truyền thông liên tục đưa tin giật tít kia. Và nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất thời nay không phải là người nổi tiếng nào đó, mà là “anh ấy”, “cô ấy” núp sau “máy vi tính” của thời đại Internet.

Cùng ngày, nhân viên của văn phòng truyền thông đều bận vắt chân lên cổ. Họ đã được thể nghiệm trọn vẹn uy lực của những anh hùng bàn phím ấy. Hộp thư thì đầy thư kháng nghị từ khắp mọi nơi trên thế giới, còn điện thoại như thể nổ tung bởi những lời trách cứ xa xả.

Trong tâm bão dư luận, chỉ có Phạm Khương là che miệng cười thích thú, nhớ lại cảnh “Tiểu Tạ đã khóc” làm các cô gái đau nát cõi lòng. Nếu họ mà biết ánh lệ trong mắt Tiểu Tạ được tạo ra từ thuốc nhỏ mắt và bình xịt cay, chắc hẳn họ sẽ tức điên lên mất.

Cũng trong hôm ấy, ở căn hộ cao cấp gần đại học Massachusetts, Thẩm Họa đứng trước gương nhìn mình. Cô ta đã đập phá tất cả những gì có thể, bao gồm tấm gương trước mặt. Trên chiếc gương rạn nứt là khuôn mặt rất đỗi bình thường của cô ta. Thẩm Họa biết, không lâu sau, khuôn mặt này cũng sẽ mất đi mọi ánh hào quang vì Tạ Khương Qua đã rời xa. Trước giờ, phần lớn những lời ca ngợi cô ta nhận được đều đến từ Tạ Khương Qua. Vầng hào quang ấy như chất gây nghiện, bao gồm cả thế giới anh dệt lên khiến cô không thể buông bỏ. Trong thế giới ảo đấy, rất nhiều người nói Tạ Khương Qua yêu cô!

Bây giờ, ngay cả thế giới đó cũng tan vỡ như bong bóng xà phòng! Thẩm Họa tự nói với bóng dáng mình trong gương: Mày mới là người bị hại thảm khốc nhất! Vì vậy việc đòi lấy lại công lý cho mình là chuyện vô cùng chính đáng. Buổi chiều, Tô Vũ thức giấc, lần đầu tiên không thấy Tạ Khương Qua nằm trên giường cùng mình. Gần đây, cô nghe theo lời đề nghị của bác sĩ, buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng bốn mươi phút. Cô cũng phối hợp với nhà dinh dưỡng, họ chuẩn bị gì thì cô ăn nấy, dù ghét cô cũng ăn bằng hết, chỉ vì cô muốn sinh cho anh một Tiểu Khương Qua giống hệt ba nó. Bỗng lúc này, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, Tô Vũ vội vàng nhắm mắt lại. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán được, ba của Tiếu Khương Qua tới rồi đây.

Tiếng bước chân khẽ khàng tới trước giường, mùi sữa tươi nồng nàn tỏa khắp không gian. Mép giường lún xuống, rồi mông của cô bị vỗ “bôm bốp” vang giòn.

Khi ánh nắng trên cao nguyên Napoli chuyển thành sắc vàng, lần đầu Tô Vũ được anh cho phép rời khỏi nông trường trong suốt mười mấy ngày qua. Hai người cưỡi ngựa tới chân núi lửa Vesuvius. Cô cưỡi con ngựa nhỏ, còn anh cưỡi con ngựa Ả Rập cao to. Hai chú ngựa chạy dưới chiếc cầu gỗ đồ sộ, khi tới bình nguyên thì họ ghìm tốc độ lại, cho chúng chạy song song, còn chủ nhân thì nắm lấy tay nhau. Cả vùng đất rộng lớn hiện ra trước mắt, vô vàn đóa hoa vàng nho nhỏ đua nhau nở rộ trên thảm cỏ đã úa màu.

Cưỡi ngựa rong ruổi trên bình nguyên hồi lâu, Tô Vũ chuyển sang chú ngựa Ả Rập theo lời của Tạ Khương Qua. Cô tựa lên lồng ngực anh, để chú ngựa thong dong nhấc bước.

Nói chuyện một hồi, anh nhổm người về trước, hôn lên môi cô. Anh vừa uống chút rượu, hương rượu vương nơi miệng anh như truyền sang cô. Cô chỉ biết nghiêng mặt để anh hôn thắm thiết. Bốn bề vắng lặng, xung quanh chỉ có gió đêm man mát. Cơn gió phất phơ qua mặt, Tô Vũ nhắm mắt lại, mặc cho bàn tay hư hỏng của Tạ Khương Qua luồn vào áo mình, vuốt ve không chút khách khí, trêu chọc cô đến

mức thở hổn hển, toàn thân như nhũn ra vẫn không thôi. Khi cô tưởng chừng sắp ngã khỏi lưng ngựa thì anh bỗng giữ lấy eo cô, thuận đà ngậm vành tai cô.

Anh đùa nghịch suốt quãng đường, hồi lâu mới tới ranh giới khu vực an toàn của núi lửa Vesuvius. Dưới bóng hoàng hôn, núi lửa Vesuvius từng chôn vùi thành Pompeii 20.000 người giờ đây tĩnh lặng hệt cụ già đang ngủ say.

Tô Vũ chỉ đỉnh núi cao nhất: “Khương Qua, nếu bây giờ núi lửa phun trào, anh sẽ làm gì?”

“Anh mau chóng đưa em rời khỏi đây như siêu anh hùng!” Anh ôm cô từ phía sau.

“Nếu chỉ có một cơ hội chạy trốn thì sao?”

“Cho dù cơ hội đó thuộc về ai, chúng ta đều không trốn!”

Tô Vũ cười thỏa mãn, phụ nữ đều thích nghe những lời mật ngọt này. Hài lòng với câu trả lời của Tạ Khương Qua, cô thưởng anh một nụ hôn thật nồng nàn.

Màn đêm buông xuống, hai người dựng lều dưới chân núi Vesuvius. Tạ Khương Qua nhóm lửa ngoài lều, sau đó còn nướng cá, nướng thịt cho bữa tối, sau đó hai người đánh chén bên cạnh đống lửa.

Nằm trên thảm cỏ, ngắm sao trời trên cao nguyên Napoli thơ mộng. Khi những vì sao rực sáng trên nền trời đen thăm thẳm, nụ hôn của anh đang rơi lên cổ cô, cùng cô tận hưởng những kích thích giữa vùng đất mênh mông quang đãng. Bao quanh họ là bụi cỏ chỉ cao nửa mét, bên cạnh là ngọn lửa đang cháy hừng hực, lãng mạn mà nguyên thủy biết nhường nào. Sau khi đưa nhau lên đỉnh đam mê, anh kéo tay cô tới hồ nước trông giống bể bơi nhỏ gần đó. Bởi vì nằm sát núi lửa, nên nước hồ bốn mùa đều ấm áp.

Dưới ánh sáng mờ mờ, họ đứng xuống chỗ nước nông tới hông. Anh chu đáo tẩy rửa cho cô. Họ chơi đùa trong hồ rất lâu. Sau cùng, cô dựa lưng lên người anh, còn anh đưa tay ôm lấy hông cô, cùng ngắm cảnh đêm yên tĩnh và mê hoặc.

Anh thở dài phía sau cô: “Trăm triệu năm sau, mọi người phát hiện hai thân thể còn nguyên vẹn dưới chân núi lửa Vesuvius, là một nam một nữ ôm chặt lấy nhau, khuôn mặt họ nở nụ cười thỏa mãn. Sau khi chứng thực thân phận, tên người đàn ông là Tạ Khương Qua, còn người phụ nữ là Tô Vũ!”

“Họ chết vào lúc tình yêu thăng hoa nhất.” Tô Vũ khẽ tiếp lời. Lúc này, cô chỉ muốn rơi lệ.

Ánh lửa đỏ rực ngoài kia làm hắt sáng lên căn lều để mở hệt như thước phim chiếu bóng hồi nhỏ từng xem. Ánh lửa rực cháy ấy dường như ập tới mặt cô. Cô quỳ một chân xuống, bàn tay vờn quanh nút quần bò của anh, nhưng chần chừ mãi không cởi.

Giờ khắc này, cô phải thực hiện lời hứa lỡ miệng vào một phút dại dột lúc say trong sóng tình. Nhưng cô hơi sợ, con nại trong trái lòng cô làm khiến cô bất an.

Nơi đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ khàng của anh, anh và rối tóc cô: “Ngủ đi, hôm nay em mệt rồi.” Anh kéo tay cô nằm xuống: “Thế nên, bây giờ chúng ta cùng ngủ thôi, nhưng...” Mắt anh lướt xuống ngực cô, “Nhưng, tối nay anh muốn ôm nó ngủ.”