Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 107






Cố Huệ vuốt vuốt cằm mình, ra dáng như một nam nhân phong lưu, cảm thán một câu nói: “Tiếc thật, chàng trai kia có vẻ như đã có chủ rồi, thân thiết đến như vậy cơ mà. Chỉ là nữ nhân bên cạnh anh ta dáng dấp trông cũng không tệ, còn có chút quen mắt”.

Từng lời nói của Cố Huệ như một con dao ghim thẳng vào tim cô. Tịch Ly không thể nào phủ nhận, hai người bọn họ trông vô cùng xứng đôi, đứng chung một chỗ chính là kim đồng ngọc nữ, khiến cho người nhìn người yêu. Cố Huệ nhận thấy sắc ặt Tịch Ly bỗng nhiên hơi tái xanh đi, bả vai cô còn không ngừng run

rẩy liên quan tâm hỏi han Tịch Ly:

“Cậu làm sao vậy? Đồ ăn không quen miệng nên bệnh dạ dày lại tái phát sao?”

Tịch Ly không biết lấy cớ như thế nào, cũng không thể nói mình có quan hệ dây dưa với Lạc Anh, cho nên làm ra điệu bộ giống như một con gà đang mổ thóc, ra sức mà gật đầu: “Ừ, đột nhiên dạ dày tớ cảm thấy không thoải mái lắm, tớ trở về trước có được không?” “Tất nhiên là được. Để tớ đưa cậu về” Cố Huệ nói rồi cầm túi xách đứng lên, nhanh chân chạy qua đỡ lấy Tịch Ly cùng mình đứng

dây.

“Được rồi mà. Cậu cũng không cần phải đỡ tớ đâu”.

Tịch Ly VỖ VỖ vào mu bàn tay Cố Huệ, nhưng lại có một điều đang làm cô lo lắng. Đó là để xuống dưới tầng dưới chỉ có một con đường duy nhất là đi qua chỗ Lạc Anh, nhưng cô hôm nay không có mang theo kính hay khẩu trang gì cả, trong lòng đang vô cùng lo sợ anh sẽ

nhìn thấy mình. Tịch Ly giống như một tên trộm lén lút đi sát phía sau lưng Cố Huệ, xõa tóc xuống mong mái tóc ngang lưng có thể che kín mặt cô đi. Nhưng hiện thực đã chứng minh cho câu nói: “Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” là rất đúng.

Tịch Ly cứ rón rén ở sau lưng Cố Huệ, cô còn cho rằng cứ tiếp tục như vậy thì Lạc Anh nhất

định sẽ không nhìn thấy mình. Nhưng hiện thực tàn khốc đã tát thẳng vào mặt cô một cái. “Tịch Ly?” Chân cô sắp chạm đến bậc cầu thang để đi xuống dưới, đột nhiên giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên khiến cho cô rùng mình.

Cố Huệ là người bất ngờ cũng không kém Tịch Ly. Cô ấy dừng lại huých huých vào vai cô, ánh mắt sáng bừng nói: “Này này. Anh đẹp trai kia vừa mới gọi tên cậu có đúng không?” “KHông có đâu. Là cậu nghe lầm rồi”. Tịch Ly liều mạng đẩy Cố Huệ đi về phía trước, nhưng người nam kia giống như vẫn không muốn buông tha cho cô. Lần này không gọi suông nữa mà trực tiếp bước tới đứng đối diện

NCE

với cô:

“Tịch LY? Đúng là em rồi mà?” Ôi mẹ ơi!

Trong lòng Cố Huệ thầm cảm thán. Tiểu Ly của cô thế nào lại cao số như vậy, có thể quên

biết nam nhân vừa đẹp trai vừa có vẻ lại rất nhiều tiền này? Cố Huệ ghé sát vào tai cô, thanh âm mờ ám nói: “Rõ ràng là không có gọi nhầm mà? Cậu cũng rõ ràng là quen biết người ta, làm sao lại muốn phớt lờ anh ta đi, lại còn muốn qua mặt cả tớ?” Tịch Ly còn đang luống cuống không biết nên giải thích thể nào, bỗng nhiên cô gái mặc váy kim tuyến màu vàng kia đứng lên đi tới chỗ cô, rất tự nhiên mà khoác vai Lạc Anh nói: “Anh, không định giới thiệu một chút sao, những người này là ai vậy?”

Giờ đây cô ta đã lột bỏ lớp ngụy trang gồm mũ và kính râm bản rộng kia. Tịch Ly nghe thấy âm thanh mềm mại như nước lọt vào tai mình, cô không khống chế được tò mò mà ngược mắt lên xem, lập tức tim cô như muốn rớt xuống dưới chân luôn vậy. Cô gái này, vậy mà lại là cô gái trong ảnh kia sao? Bả vai Tịch Ly hơi run rẩy, gỡ bàn tay to của Lạc Anh đang nắm lấy cổ tay anh ra, muốn nhanh chóng rời đi nhưng lại có một sự việc xảy ra nằm ngoài dự liệu của cô. Cố Huệ vốn đang vui vẻ lập tức sa sầm mặt mày lại, tiến tới chắn trước cô, khoanh hai tay

trước ngực, ưỡn ngực cao ngạo nhìn cô gái đang tình tứ khoác lấy tay Lạc Anh kia mà buông lời khiêu khích:

“A, em gái. Lâu rồi không gặp lại. Như thế nào, lần này lại tìm được kim chủ mới rồi sao?”

Em gái? Tịch Ly bị cách xưng hô của Cố Huệ đối với cô gái kia làm cho đứng hình. Cô nhìn chằm

chằm vào gương mặt đang cố nặn ra một nụ cười của cô gái kia, lục lọi lại kí ức của mình,

thì ra là em gái cùng cha khác mẹ của Cố Huệ, thảo nào cô lại trông quen mắt như vậy. “Hai người có quen biết nhau sao?” Lạc Anh cũng bị bất ngờ không kém, quay sang hỏi Cố Hy. Cố Hy vẫn duy trì tư thế bám trụ lấy tay anh, thanh âm nhẹ nhàng, cố gắng cọ sát bộ ngực lớn vào tay anh nói: “Ừ, là chị gái của em. Chị ấy.” “Này này, tôi chỉ thuận miệng gọi cô một tiếng em gái thôi mà, cô không phải cứ như vậy liền thật sự cho rằng mình là em gái tôi đấy chứ?” Cố Huệ xoắn xoắn vài lọn tóc của mình, nhếch môi khinh bỉ nhìn cô ta.

Nụ cười gượng gạo nãy giờ từ trên mặt Cố Hy cũng vì câu nói này của Cố Huệ mà vụt tắt.