Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 109






“Xú nha đầu, cậu không còn cơ hội chạy trốn nữa đâu”. Cố Huệ véo véo cái má cô, sau đó đọc địa điểm cho bác tài lái xe tới. Xe lăn bánh thêm tầm ba mươi phút nữa thì rốt cuộc hai người cũng đến nơi.

Cố Huệ đánh thức Tịch Ly đang mơ màng tựa vào vai mình ngủ, âm thanh nhẹ nhàng nói

với cô:

2

“Dậy, mau dậy đi nào. Chúng ta tới nơi rồi, cậu cẩn thận đừng để nước bọt của cậu làm ướt

vai áo tớ”

“Tớ nào có làm vậy đâu?”

Tịch Ly mặc dù phản bác nhưng vẫn lén đưa tay sờ lên khóe miệng mình, phát hiện không có nước bọt chảy ra mới chép miệng rồi bước xe xuống khỏi xe. “Không cần thối tiền đầu”

Đúng thật là phong thái đại gia, Cố Huệ không thèm chờ bác tài thối lại tiền thừa mà lập

tức kéo cô vào khuôn viên căn biệt thự to lớn trước mắt.

“Cô chủ”

Bác quản gia già đang tưới cân trông thấy Cố Huệ bước vào liền tắt vòi nước đi rồi tươi cười

chạy lại.

“Cô chủ về nước từ bao giờ thế? Cũng không có gọi cho chúng tôi chuẩn bị ra nghênh đón cô về?”

“Không cần câu nệ” Cố Huệ xua tay nhìn quản gia trần sau đó ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi mới hỏi: “Cố Quân đâu? Anh ấy không có ở nhà sao ạ?”

“Vâng, cậu công ty có việc. Cậu chủ luôn rời đi từ rất sớm”

“Vậy bao giờ thì anh ấy trở về?”. “Có lẽ cũng sắp rồi. Công ty ở gần nhà nên cậu ấy luôn về nhà để nghỉ trưa” “Vậy được, cảm ơn bác. Phiền bác đưa vào phòng giúp cháu hai phần trà và bánh nhé! “Được được, không phiền”.

Quản gia Trần gật đầu với Cổ Huệ, sau đó nhanh chóng rời đi để chuẩn bị.

Cố Huệ thoải mái kéo tay Tịch Ly đi vào nhà, sau đó đi lên lầu ba, khiến cho chân cô có hơi mỏi một chút.

Đẩy nhẹ của một cái, Cố Huệ hài lòng nhìn căn phòng bấy lâu nay mình không sử dụng vẫn thơm tho sạch sẽ, còn có đồ vật vẫn để nguyên, liền nhanh chóng đặt lưng nằm xuống chiếc giường êm rồi vỗ vỗ tay vào khoảng trống trên giường ra hiệu bảo Tịch Ly ngồi xuống: “Nào, tới đây đi”.

Tịch Ly nhìn căn phòng sơ qua một lượt, cảm thấy ngay cả sơn tường cũng được sơn màu hồng, có chút không tin được nhìn cô bạn thân: “Không đoán ra cậu lại nữ tính như thế này luôn đấy. Tớ vốn luôn cho rằng cậu là một người có cá tính mạnh, vốn chỉ thích màu đen thôi”. “Hừ, còn không phải tại anh trai của tớ sao? Nói cái gì mà con gái thì nên nữ tính, cái gì mà

anh sơn phòng cho em màu hồng, đồ trang trí trong phòng cũng đều là anh ấy chọn, tớ căn

bản còn chẳng có quyền động tay” Cố Huệ có chút bất mãn, giống như một con nhím đang xù lông mà nói. Hai người trò chuyện thêm một lúc, quản gia Trần cũng đã đem trà bánh lên. Ông bày biện trà bánh lên bàn, sau đó đánh tiếng hỏi Cố Huệ: “Cô chủ lần này trở về, có dự định sẽ trở lại nước ngoài nữa hông. Cậu chủ rất nhớ cô, đêm nay cô sẽ ở lại đây chứ?” “Anh ấy mà nhớ cháu sao? Chính là nhớ cái đầu của cháu, muốn trút giận lên mái tóc vô tội này của cháu thì có đó”. Quản gia Trần nhìn thấy Cổ Huệ hơi tức giận bèn đưa mắt lên quan sát tóc cô, lập tức giọng

nói của ông cũng trở nên hoảng hốt: “Ôi trời ơi, mái tóc dài suông mượt kia của cô đâu rồi. Cô cắt tóc ngắn đến chấm tại nhà

vậy, không sợ bà chủ biết sẽ đánh cô sao?”

“Chính vì trốn tránh mẹ cho nên cháu mới chưa dám về nhà đấy” Cố Huệ ảo não ôm đầu, hạ giọng đáp lại quản gia Trần. Trong phòng chỉ có hai cô gái, lại còn là bạn của cô chủ, cho nên quản gia Trần rất tinh tế bày biện đồ ăn thức uống xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho cả hai: “Vậy được, lão ra ngoài trước nhé. Nếu có cần gì thì cô chủ cứ gọi tôi.” “Cảm ơn bác, bác Trần”. Cố Huệ cười một cái thật tươi đáp lại.

Hai người đang cùng nhau uống trà ăn bánh, đột nhiên từ ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, ngay sau đó là hình ảnh một nam nhân vận tây trang gọn gàng xuất hiện trước cửa phòng: “Tiểu Huệ, em về lúc nào vậy? Sao lại không gọi điện trước cho anh?” “Còn không phải là sợ anh đánh em sao?” Cố Huệ chui đầu vào trong chăn, chỉ ló đầu ra nhìn anh mình một chút. Cố Quần thở dài một hơi nhìn em gái trốn ở trong chăn như một con sâu lười, sau đó ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang ngồi ở trên giường, đôi chân dài nhanh chóng sải bước tới:

"Tịch Ly, có đúng không? Chào em đã lâu rồi không gặp”.