Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 114






Cố Huệ không khỏi có chút bức xúc, giọng giống như đang hơi gầm lên. Alan ở gần bên cạnh thấy cô gái trong lòng mình giống như đang sắp bốc hoả đến nơi, cũng phụ hoạ với Cố Huệ để làm cô ấy vui lòng liên tục tấn công Tịch Nhuệ:

“Vậy vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn thanh toán như thế nào? Đồ chúng tôi cũng đã đóng

gói xong, cô không phải sẽ muốn chúng tôi tự sắp xếp lại đấy chứ?” Alan dùng đôi mắt xanh nhạt của mình nhìn Tịch Nhuệ, ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn

xuyên thấu qua cả linh hồn cô ta. Tịch Nhuệ thân hình hơi run rẩy, sự tự tin ban đầu hầu như đã mất hết đi, giờ đây cô ta

giống như một con dế choắt nhỏ đang đứng trước một đàn dế trũi lớn, cho nên bắt buộc cô

ta chỉ có thể nhượng bộ cúi đầu: “Có thể hay không?”

Giọng cô ta nhỏ đến mức ba người kia đều phải căng tại ra hết cỡ để âm thanh có thể đi xuyên qua màng nhĩ, cũng may là thính lực của họ rất tốt, đều có thể nghe thấy cô ta vừa nói

gì.

“Xin hỏi, cố là đang nói có thể cái gì?”

Alan có hơi mất kiên nhẫn nói.

Tịch Nhuệ đối diện với ánh mắt lạnh như băng của ba người trước mắt còn có đảm nhận

viên đang không ngừng bàn tán xung quanh, khiến cho cô hận tại sao bây giờ lại không xuất

hiện một trận địa chấn khiến cho cái cửa hàng này liền xuất hiện một cái lỗ thật lớn đi. Như

vậy cô ta nhất định sẽ không do dự mà nhảy thẳng xuống đó, bởi lẽ bộ dạng của cô ta hôm nay đã quá mất mặt rồi. Bấy lâu nay luôn cố gắng sống theo phong thái của người giàu để cho người ta nhìn vào mà ngưỡng mộ, nhưng vụ việc hôm nay làm cho cô ta cảm thấy tới chính mình cũng thật khinh thường bản thân, chứ đừng nói gì tới việc những kẻ khác nhìn. vào cô ta sẽ không nhịn được mà cảm thấy buồn cười rồi xì xào bàn tán. “Tôi là đang muốn hỏi... Tôi có thể trả lại đồ được hay không?”

Giọng của cô ta đã không cong nhỏ như ban nãy nhưng có chút ngập ngừng, nghe ta càng giống như đang cầu xin người khác. Khoé môi Alan giật giật, hôm nay sự xuất hiện của cô ta trong cửa hàng Lorea thật sự là đem đến cho anh ta một kinh hỉ không hề nhỏ. Ban đầu không phải mạnh miệng lắm hay sao, tại sao bây giờ lại bày ra bộ dạng hèn kém như vậy chứ?

Nhân lúc Alan còn đang băn khoăn suy nghĩ xem nên xử lí việc này như thế nào cho thoả đáng, Tịch Ly đã đổi hướng sang nhờ vả Cố Huệ: “Tiểu Huệ, cậu có thể nào nói giúp Tịch Nhuệ một tiếng có được không? Nhìn nó khổ sở

như vậy, thật sự có chút..”

Không đành lòng. Ba chữ này cứ nghẹn trong cổ họng Tịch Ly khiến cô không thể nói ra. Bởi lẽ cô biết nếu như mình nói ra, nhất định sẽ chọc cho nộ khí Cố Huệ càng thêm bùng phát lên ngút trời.

Mặc dù Tịch Nhuệ đã nhiều lần gây sự với cô, nhưng suy cho cùng đều đã từng sống chung với nhau dưới một mái nhà, cô đương nhiên hiểu được tính cách của Tịch Nhuệ.

Con người ta không phải tự nhiên sinh ra đã xấu tính. Tịch Nhuệ cũng vậy, trước kia khi còn là trẻ nhỏ, cô ấy cũng đã từng đối xử rất tốt với Tịch ly, từng gọi cô là chị, có cái gì ngon cũng

đem chia cho cô một nửa, ngay cả đồ chơi mới cũng sẵn lòng chia cho Tịch Ly chơi chung. Nhưng khi bắt đầu lớn hơn một chút, mẹ kế bắt đầu nghiêm cấm việc Tịch Nhuệ quá thân. thiết với Tịch Ly, từ đó tình cảm chị em vốn khăng khít giữa hai người dần dần rạn nứt. Có đôi lúc ngồi nghĩ lại, Tịch ly thực sự không thể tin mối quan hệ của họ hiện tại lại trở nên rối bời như thế. Không ngờ nhất là cả hai đều yêu cùng một người đàn ông, vì người đàn ông đó mà Tịch Nhuệ thậm chí sẵn sàng đâm cô một nhát, cũng không quản việc cô thấy đau thể

nào.

Tịch Nhuệ vốn từ nhỏ đã được nuông chiều, cô không quen việc cúi đầu trước người khác. Tuy bản chất không xấu nhưng trong mắt người ngoài những gì cô bộc lộ ra bên ngoài đều là biểu hiện của một người đàn bà chanh chua, kiêu căng, khó ưa khó yêu.

Coi như đã cạn tình cạn nghĩa từ sau việc Tịch Nhuệ là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới việc hôn nhân của cô và Quân Thành đổ vỡ, nhưng nể mặt những gì trong quá khứ tươi đẹp đã từng cùng nhau trải qua, Tịch Ly cũng không muốn nhìn cô ấy chật vật quá. “Tiểu Huệ, cậu nói giúp Tịch Nhuệ một tiếng đi. Coi như là tớ cầu xin cậu, có được không?”

Hai mắt Tịch Ly mở to, tròn như mặt trăng sáng lấp lánh, khiến cho Cố Huệ một giây yếu lòng mà đồng tình giúp đỡ.

“Alan, có thể châm chước bỏ qua cho cô ta một lần này được không? Nếu không thì tớ có thẻ thay cô ta, mua lại số đồ này” “Mua? Đây toàn bộ đều là váy, cậu có thể mặc sao?”