Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 118






Diệu Tấn nuốt nước bọt, yết hầu anh khẽ động, mắt cũng đảo láo liền. Chỉ sợ nếu nhìn mắt

Lạc Anh sẽ bị sự lạnh lùng của anh đóng anh ta thành bằng ngay tức khắc mất. Lạc Anh cầm lấy ly cà phê đang bốc hơi nghi ngút trên bàn, day day quai cốc bằng sứ trắng, thở hắt ra một hơi, âm thanh có chút mệt nhọc nói: “Cậu nói xem, nếu như vợ tương lai của mình dỗi, thì nên dỗ như thế nào?” “Sao ạ?”. Diêu Tấn trợn tròn mắt nhìn Lạc Anh, biểu hiện giống như anh ta đang không tin vào tại

mình, nhanh mồm hỏi lại.

Lạc Anh lại ném cho anh ta một ánh mắt sắc bén, làm Diệu Tần phải lập tức nuốt mấy câu

hỏi thừa thãi còn chưa kịp phun ra vào bên trong. Diêu Tấn đương nhiên là nghe rõ câu hỏi vừa rồi của Lạc Anh, vì dù sao anh ta cũng mới ngoài hai lăm, còn chưa đến mức lãng tại

như ông lão.

“Chủ tịch và phu nhân đang có chuyện bất hòa sao ạ?”

“Không hẳn là bất hòa”.

1

R

Lạc Anh nhìn gương mặt mình đang được phản chiếu trong cốc cà phê, tâm trạng càng lúc càng rối bời, anh thực sự đang có vô vàn điều khúc mắc. Im lặng một lúc lâu, Lạc Anh là người lên tiếng trước: “Này Diêu Tấn, tôi không đẹp trai sao?” “Không thể nào, chủ tịch là người tuấn tú nhất trong số các chàng trai mà tôi biết”. “Vậy tôi không giàu có sao?” “Anh đừng có đùa như vậy chứ? Cuộc sống mưu sinh của hàng trăm người trong công ty đều đang trông chờ vào anh đấy”

Diêu Tấn giống như một cỗ máy được lập trình trước, chưa tới một giây đã phản xạ nhanh chóng lưu loát trả lời một loạt các câu hỏi của Lạc Anh.

Mà ánh mắt của Lạc Anh từ nãy tới giờ căn bản đều chưa từng nhìn qua Diệu Tấn. Anh vẫn một mực quan sát bóng dáng phản chiếu của mình ở trên bề mặt cà phê, quả thật tự cảm thán dung mạo mình không tồi, trông cũng rất đẹp trai cùng sáng sủa. Tay anh đưa lên sờ

cằm mình, anh cũng đâu phải là một kẻ khổ rách áo ôm đầu. Có kinh tế, có công ty riêng,

chắc chắn anh có đủ khả năng để đáp ứng cho Tịch Ly một cuộc sống sung túc cùng đầy đủ cùng anh đến cuối đời.

Nhưng điều khiến anh băn khoăn là tại sao dạo gần đây cô lại giống như đang tránh mặt anh. Nhất là chuyện ở nhà hàng hôm qua, càng khẳng định nghi vấn của anh đối với sự xa

cách của Tịch Ly là có căn cứ.

Thậm chí, đêm qua cô còn không về nhà. Tới một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng

không chịu gửi cho anh, giống như coi anh là bong bóng vậy.

“Hay là do tôi không có sức hút?”.

Lạc Anh chỉ cảm thấy còn mỗi một khả năng đó, chứ anh hoàn toàn không nhận thấy mình

đã làm gì sai để khiến cho Tịch Ly phải lánh mặt anh như vậy.

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ như mớ bòng bong, đột nhiên chuông điện thoại vang lên khiến cho cả hai người đàn ông đang đứng trong phòng đều đồng thời giật nảy.

Lạc Anh vội đến nỗi còn không kịp nhìn xem người gọi tới là ai đã nhanh chóng cầm máy lên nhấn nút nghe một cái:

“Alo, Tịch Ly, em.” “Thiếu gia, là tôi, thím Cố” Đầu dây bên kia không phải là âm thanh mềm mại mà anh luôn yêu thích, thay vào đó là giọng của một người phụ nữ trung niên.

Diêu Tấn nhìn anh vội vàng như đứa trẻ, còn thấy được biểu cảm hụt hẫng trên mặt anh, cũng có thể đoán ra được rằng người gọi tới không phải người nãy giờ anh đang chờ đợi, không nhịn được bụm miệng lại cười.

Nhưng ngay lập tức nụ cười trên môi anh ta liền bị ánh mắt sắc như dao của Lạc Anh cửa đứt, khiến cho Diêu Tấn vội vàng chạy tới trước kệ sách giả vờ đang tìm kiếm tài liệu. “Thiếu gia, cô Tịch Ly đã trở về rồi. Đêm qua cô ấy không có về, cho nên tôi nghĩ nên báo cho cậu biết một tiếng”.

Đầu dây bên kia có hơi ồn ào một chút, có tiếng bát đũa, anh còn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói quan thuộc của Tịch Ly.

Tảng bằng đè nặng trên đầu anh bây giờ mới được gỡ xuống, chân mày cũng không có chau như lúc mới bước vào công ty nữa, nhẹ giọng thở phào một hơi mà đáp lại thím Cố:

“Được, cảm ơn thím. Nhờ thím nhắn với cô ấy hãy ngoan ngoãn ở nhà một chút, hôm nay tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật sớm để trở về”. “Được.” Nghe xong câu trả lời của thím Cố, anh cũng cúp máy đi. Lạc Anh khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc như thường ngày, nhấp một ngụm cà phê rồi thẳng lưng ngồi xem công văn trước khi bắt đầu cuộc họp. “Cậu còn đứng ngày ra đó làm gì?” Cánh tay đang lật xem giấy tờ của anh hơi khựng lại, đảo mắt nhìn Diêu Tấn đang chăm

chằm đứng nhìn mình.

Bị Lạc Anh đột ngột gọi tên, Diêu Tấn cũng rất nhanh trí mà phản ứng:

“Không có, tôi là đang xem tài liệu Nói rồi liền cắm mặt vào cuốn sách dày cộm trên tay mà điên cuồng lật giở.