Theo chân các hộ lý vào phòng bệnh VIP tất cả mọi người đều không nói câu gì. Mới một ngày trước lão phu nhân còn khỏe khoắn như vậy, thật khó ai mà ngờ được bây giờ bà lại bất động nằm ở đây.
Chờ đợi thêm một lúc, Quận Phu Nhân cuối cùng cũng mất đi kiên nhẫn, cứ thế mà đi thẳng ra khỏi phòng bệnh. "Phu nhân, người đang đi đâu vậy?" Trương Vu khó hiểu chạy theo Tô An Dung, liền nhận được một câu trả lời không thể ngắn gọn hơn được nữa: "Tới nhà của Quân Thành" Nghe được lời hồi đáp, thím Trương liền quay trở về phòng, bảo Quân Kính đi cùng Tô An
Ju
Dung.
Thấy Quân Thành vẫn cứ đứng đơ ra, Quân Kính liền có lòng tốt nhắc nhở con trai mình một chút: "Còn đứng đó làm gì? Mày còn không mau đi? Hay là mày chê cái tát vừa rồi của mẹ mày ban cho còn quá nhẹ?"
Quân Thành có chút hơn rùng mình trước lời nói của Quân Kính, cảm giác đau đớn vừa rồi do cái tát của Tô An Dung gây ra đang ngủ say trong anh lại bùng lên dữ dội. Quân Thành nghe lời, nán lại nhìn bà nội của mình thêm một lát rồi cũng vội vàng rời đi.
Nhà riêng của Quân Thành ở cách bệnh viện này không xe lắm, lái xe chừng mười phút là
đã tới nơi rồi.
Người đầu tiên bước xuống xe là Tô An Dung, bà cũng là người đầu tiên đặt chân tới trước cửa nhà.
Những cửa chính còn chưa được mở ra, một túi nilon bên trong chưa vô số mảnh thủy
tinh vỡ cùng quần áo và một vài thứ đồ linh tinh cực kì làm bà không vừa mắt.
"Quân Thành, cải đống hỗn độn này là gì đây? Ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì hay sao
hả?"
"Không có chuyện gì đâu,mẹ. Chỉ là con muốn dọn dẹp lại một ít đồ đạc thôi" Quân Thành điềm nhiên mà đáp lại, tựa như thật sự chưa từng có cuộc cãi cọ nào diễn ra
ngay tại đây.
Tô An Dung cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa, trực tiếp đẩy cửa lớn bước vào.
Vừa vào trong căn nhà lớn tối om, mùi rượu đã bốc lên nồng nặc.
"Thành!"
Tịch Nhuệ loạng choạng tiến tới ôm lấy Quận Phu Nhân, không khỏi khiến cho bà giật
thót.
"Tịch Nhuệ! Em mới uống rượu sao?"
Quân Thành nhanh chóng chạy lên đón lấy Tịch Nhuệ đang say khướt ôm lấy cổ mẹ mình, cổ tách cô ta ra khỏi Tô An Dung. "Quân Thành! Chuyện này là sao hả? Con đưa một người phụ nữ như thế này về nhà
sao?"
Giọng quát của An Dung vô cùng lớn, làm cho Quân Kình đang đứng ở gần đó cũng không dám động đậy.
Sư tử Hà Đông... Thật sự thức dậy rồi.
"Giải thích cho mẹ những việc vừa xảy ra tại đây, ngay lập tức! Còn có cả chuyện Tịch Ly,
thím Trương nói con bé đã chết là chết như thế nào?" "Chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nhắc lại nữa. Cô ta cũng không phải là người mà con yêu, người mà con yêu là người đang ở ngay trước mắt mẹ đây này!"
Chat!
"Nghịch tử! Con dám đối xử với người đã cứu sống mình như vậy sao? Nếu không có con bé, con cho rằng giờ này con còn sờ sờ mà sống ở đây hay sao hả?" "Ân nhân? Ân nhân gì chứ? Người đã cứu sống con năm đó còn không phải là Tịch Nhuệ hay sao?"
Quận Thành câu lên một nụ cười giễu cợt trên môi, anh không muốn cứ tiếp tục phải chịu
đựng sự phi lý của mẹ mình lâu thêm nữa.
"Quân Thành! Đừng có ngoan cổ nữa. Con đã sớm biết người cứu con năm đó là Tịch Ly
rồi, có phải không?" Quân Kình nói đánh qua một câu, làm cho không gian như trở nên ngưng đọng.
Quận Thành siết chặt hai tay mình, cánh môi anh mím chặt.
"Hừ, ba cho là cô ta chỉ cần đến khóc lóc trước mặt con, nói ra được viễn cảnh con đuối
nước năm đó thì con liền tin rằng cô ta là ân nhân của con sao? Vậy thì ba giải thích như thế nào cho việc chiếc vòng trong kí ức của con đang ở trong tay Tịch Nhuệ chứ không phải Tịch Ly?"
"Mày là đồ ngu sao?" "Mày cho rằng trên đời này ai cũng là người tốt, không có kẻ cướp công lấy lợi à?"
Quận Phu Nhân nói rồi trực tiếp bước qua Quận Thành, tới nắm lấy tay Tịch Nhuệ mà kéo
đi.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Quân Thành sửng sốt chạy theo Quân Phu Nhân đến hồ bơi, chỉ thấy bà thẳng tay đẩy cô ta xuống dưới hồ.
Rất nhanh sau đó, Tịch Nhuệ liền bị làn nước lạnh tạm thời làm tan đi cơm tỉnh rượu.
Cô ta không biết bơi, liền vươn tay lên kêu cứu:
"Cứu, cứu tôi với!"
"Tôi không biết bơi đâu, cứu!" Tịch Nhuệ đang chới với vật lộn giữa hồ bơi, trên môi Quân Phu Nhân liền câu lên một nụ
cười bạc bẽo.
"Giờ thì đã nhìn ra rõ ai mới làm người cứu con chưa, Quân Thành?"
Ánh mắt Quận Thành rõ ràng là lóe lên tia sửng sốt. Nhưng rất nhanh sau đó anh liền định thần lại, bỏ qua hai cặp mắt đang nhìn chằm chặp vào mình mà trực tiếp nhảy thẳng
xuống hồ để cứu Tịch Nhuệ lên.