Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 121






“Cổ Huệ, cậu và anh chàng người nước ngoài kia không phải đang quen nhau đấy chứ?”

“Quen nhau?”

Cố Huệ trừng lớn mắt trước câu hỏi của Tịch Ly.

“Cậu bớt địa đi, tớ với cậu ta hợp nhau ở chỗ nào chứ? Chẳng qua chỉ là bạn thân khác giới

coi nhau như huynh đệ mà thôi.”

Cố Huệ phản ứng kịch liệt trước sự nhầm lẫn tai hại của Tịch Ly, cô ấy là người phụ nữ hiện

đại, rất yêu thích tự do, hiện tại còn chưa nghĩ tới việc dính vào chuyện yêu đương, như vậy cần phải có trách nhiệm đối với đối phương cho nên Cố Huệ cho rằng vô cùng mệt mỏi.

Nhưng Tịch Ly thì lại không cảm thấy như vậy, cô nằm ở trên giường, chống cằm nhìn cô bạn thân đang giãy nảy: “Tớ lại không cho là như vậy. Hai người có vẻ có rất nhiều điểm chung, cũng rất hợp để trở thành một cặp đôi đẹp đấy! “Ừ, có đúng không? Anh cũng thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp”.

Tịch Ly vốn đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng về những chuyện xảy ra ngày hôm qua liền bị kéo quay về thực tại khi Lạc Anh vươn tay ra ôm lấy vai cô, thanh âm tự hào của anh vang lên bên tai cô. Tịch Ly hơi ngượng ngùng cười một cái, theo phép lịch sự đối đáp lại Cổ Hy:

“Đã quá khen, cô cũng rất xinh đẹp”

Cố Hy nghe thấy vậy liền xoắn đuôi tóc xoăn, gương mặt phiếm hồng lên, môi hơi mím lại

giống như một đóa hoa đang e ấp, ánh mắt có chút e thẹn nhìn Lạc Anh.

Tịch Ly cảm thấy thái độ của cô ta không đúng lắm. Dù sao người đang khen cô ta là cô, cũng đâu phải là Lạc Anh, vậy mà cô ta lại nhìn anh làm gì?

Nhưng thắc mắc kia của cô nhanh chóng bị Cố Hy làm ngắt quãng. Cô ta buông ngón tay đang xoắn đuối tóc xuống, tiến lên phía trước mấy bước, thanh âm mềm mại lọt vào tai Tịch Ly: “Chị Tịch Ly, cái đó... chị có quen biết chị Cố Huệ sao?” “Ừ, là bạn thân. Đã quen biết nhau từ mấy năm về trước” “Vậy chị có biết hiện tại chị ấy đang ở đâu không? Chị ấy trở về nước nhưng em vẫn chưa có dịp chính thức gặp mặt. Em có chút chuyện muốn nói riêng với chị ấy”

Cố Hy chạy lại ôm lấy cánh tay của Tịch Ly. Tịch Ly mặc dù không quen với việc bị người lạ đụng chạm ôm ấp, nhưng nghĩ dù sao cũng nên giữ phép lịch sự tối thiểu, cho nên cũng không trực tiếp đẩy cô ta ra mà nhàn nhạt đáp: “Cô ấy đang ở chỗ của Cố Quân. Nhưng có vẻ chỉ là tạm thời thôi, Cố Huệ vốn không thích gò bó”. “Hai người trông có vẻ hiểu rất rõ về nhau. Vậy chị có thể chỉ cho em chỗ của anh Cổ Quân không? Em muốn tự mình đi tới đó”

“Sao?”.

Tịch Ly hai mắt mở to, cô có hơi bất ngờ trước lời nhờ vả của Cố Hy. Ba người họ dù sao

miễn cưỡng cũng có thể xem là anh em một nhà, làm sao Cố Hy không biết biệt thự của Cố

Quân ở đâu chứ? Căn biệt thự đó của anh ta to đến vậy, bố mẹ Cổ Quân cũng thường xuyên

lui tới nữa.

Cổ Hy nhìn phản ứng của Tịch Ly liền suy đoán cô không đồng ý. Mi mắt cô ta khẽ sụp xuống, hai mắt ẩm ướt giống như đang phủ một tầng sương: “Không được ạ?” Cô ta chớp chớp mắt nhìn Tịch Ly, khiến cho người ta nhìn vào thật giống như một thiếu nữ đang ủy khuất, còn có Tịch Ly có lẽ trong mắt người ta sẽ biến thành tên lưu manh ác độc đi

ức hiếp con gái nhà lành mất, hại cho người ta đã sắp khóc đến nơi.

Tịch Ly không biết mình nên làm thế nào mới phải. Căn biệt thự đó có vẻ chưa từng có

người ngoài lui tới, mà quan hệ giữa hai anh em Cố Huệ và Cố Quần đối với Cố Hy thì hình

như không được hòa hảo lắm. Cho nên Tịch Ly hiện tại đang bị kẹp cứng ở giữa, miễn cưỡng phải đặt bản thân vào thế tiến thoái lưỡng nan. Lùi thì sẽ làm Cố Hy buồn bã, nhưng tiến nhất định cũng sẽ khiến Cố Huệ cùng Cố Quân không vui lòng.

Cho nên cách trước mắt, cách quen thuộc nhất cũng chính là cách hữu hiệu nhất mà cô

luôn áp dụng. Tịch Ly hơi xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, môi nở một nụ cười gượng gạo:

“Mọi người có thấy hơi đói bụng rồi không? Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị buổi tối sớm hơn

một chút”

Cô nói rồi vội vàng xoay người đi vào bếp. Lạc Anh đã một ngày không được nhìn thấy Tịch Ly thì càng giống như con sâu bám người, cũng nhanh chóng theo chân cô mà đi vào trong bếp. Nhìn đôi nam nữ dính nhau như sam, môi mỏng của Cổ Hy hơi mím lại. Bàn tay cũng siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào da thịt để duy trì bình tĩnh cùng tỉnh táo.

Nếu không tự làm đau để nhắc nhở bản thân, cô ta sợ mình sẽ không khống chế được tâm tình mà tiến tới đánh Tịch Ly, kéo cô ra khỏi Lạc Anh, không cho cô xuất hiện trong tầm mắt

của cô ta cùng Lạc Anh nữa.