Lạc Anh nghĩ vậy liền phối hợp đem cán dao đặt vào tay cô, yên lặng đứng bên cạnh chăm chú xem cô gọt bí như thế nào. Vậy mà kết quả là Tịch Ly lại đem con dao đấy cất đi, mở tủ bếp ra lấy một cái dao nạo ra gọt vỏ bí.
Cô vừa tiếp tục công việc vừa đảo mắt nhìn qua Lạc Anh đang đứng ngây ra, cũng thấy được nét hờn dỗi trong mắt anh đã bắt đầu hiện lên rồi. Quả thật Lạc Anh đứng một hồi liền không nhịn được, đem đôi mắt đen thâm thúy của mình nhìn trực diện vào mắt cô: “Tại sao có đồ tốt như vậy mà ngay từ đầu em lại không nói cho anh?” “Em chính là muốn quan sát xem khả năng bếp núc của anh như thế nào. Nhưng qua việc này mới biết người đàn ông hoàn hảo trong mắt em vậy mà lại không biết gọt rau củ đấy?”
Tịch Ly hơi nhướn mày nhìn anh. Nhưng trái với tưởng tượng của cô, anh chẳng những không nổi giận mà còn giống như đang cực kì vui vẻ, vòng tay qua ôm lấy eo cô, mặt cũng gục vào gáy cô khiến cho cô giật cả mình:
“Này, anh đang làm cái gì đấy? Nguy hiểm lắm đấy, anh mau thả em ra đi”
“Không thả đâu, anh vui lắm!”.
Lạc Anh trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình.
Biết được vị trí của mình trong lòng cô, được cô khẳng định anh là người đàn ông của cô, đương nhiên tâm tình anh sẽ vô cùng vui vẻ. Tịch Ly mặc dù không khó chịu với hành động thân mật này của anh, nhưng dù sao cô cũng đang làm bếp, Lạc Anh cứ dính người như vậy quả thật rất nguy hiểm cho nên cô chỉ có thể dụ dỗ bảo anh thả tay ra, để cho bản thân có thể dễ dàng vận động hơn: “Được rồi, anh mau buông tay ra đã. Anh cứ như thế này em có thể sẽ cắt trúng tay đấy” “Hả? Ừ, anh hiểu rồi”. Lạc Anh ngoan ngoãn nghe lời buông tay ra khỏi eo cô, nhưng vẫn duy trì đứng sát bên cạnh cô, không chịu rời đi một bước.
Tịch Ly cảm thấy anh giây phút này thật giống như gà con bám mẹ. Nhưng dù sao được gần gũi với người mà mình yêu thương thì cũng không phải là điều gì không tốt, cho nên cô cũng lười việc bảo anh ra khỏi nhà bếp đi.
Hai người giống như một cặp vợ chồng mới cưới, cứ thế trực tiếp bỏ quên vị khách Cổ Hy
đang đứng lấp lửng ở ngoài cửa bếp kia.
Cố Hy đứng ở bên ngoài cửa bếp quan sát từ nãy giờ, toàn bộ hành động thân mật của lạc Anh và Tịch Ly đều đã được thu vào trong mắt cô ta. Trong nháy mắt, đôi lông mày được kẻ đậm liền chau lại, ánh mắt hiện ra tia hung ác, bàn tay cũng vô thức siết chặt hơn.
Người đàn ông đang đứng bên cạnh Tịch Ly kia chính là Lạc Anh phiên bản mà từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ được thấy. Mặc dù khoảng thời gian Cố Hy làm bạn gái của Lạc Anh cũng khoảng cỡ hai năm, nhưng Lạc Anh đối với cô ta chưa bao giờ bày ra những hành động thân mật trần trụi như vậy, cũng chưa bao giờ giống như một đứa trẻ ra sức thu hút sự chú ý của cô ta như vậy. Mặc dù là bạn trai, nhưng giữa Cổ Hy và Lạc Anh từ trước tới nay giống như luôn có một bức tường vô hình ngăn cách. Yêu thì có yêu, nhưng hai người chỉ mới dừng lại ở việc hôn môi. Lạc Anh mặc dù có chiều chuộng, nhưng cũng chưa từng vì Cố Hy mà tình nguyện thử những công việc tầm thường như thế.
Nếu không phải tận mắt thấy, cô ta nhất định không tin người đàn ông xắn cao tay áo đứng trong bếp kia lại chính là Lạc Tổng thường ngày cao cao tại thượng. Bởi vì anh đối với cô ta xưa nay chưa từng nồng nhiệt như thế, cho nên Cố Hy càng ghen tị, đối với Tịch Ly càng thêm căm ghét, hai hàm răng cô đang nghiên chặt vào nhau, giống như muốn đem Tịch Ly bỏ vào trong miệng mà nhai nát ra vậy. Dựa vào đâu, một cô gái lạ hoắc như Tịch Ly lại có được hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cô ta
như thế?
Người xứng đáng đứng bên cạnh Lạc Anh, người lẽ ra nên thân mật đứng bên anh là Cố Hy, chứ không phải một kẻ lạ mặt như Tịch Ly. Điều làm cô ta càng khó chịu hơn chính là mối quan hệ giữa Tịch Ly và Cố Huệ hình như rất tốt. Còn có Cố Quân, có lẽ anh cũng có mối quan hệ thân thiết với Tịch Ly.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô ta khẽ cong lên. Trong nháy mắt liền xoay người rời đi, bước tới đặt mông ngồi xuống sofa trong phòng khách, tay rót một chén trà, trong đầu hiện lên một toan tính mới. “Cô Cố, đã đến giờ dùng cơm rồi” Chuẩn bị bữa tối xong, thím Cố ra phòng khách gọi Cố Hy vào dùng cơm. Cô ta gật đầu một cái, sau đó đứng lên đi vào nhà bếp: “Được, cảm ơn bà”.
Trước nay cô ta chưa từng động tay vào việc bếp núc, cho nên ban nãy nếu như chủ động vào bếp đòi giúp đỡ thì cũng chỉ tự phơi bày ra điểm yếu của cô ta ở trước mặt Lạc Anh. Cho
nên Cố Hy chỉ có thể vờ như không thấy, đi vào nhà bếp dùng tay gãi gãi sau gáy, gương mặt bày ra vẻ ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, ban nãy em đã ngủ quên mất. Cho nên không thể giúp mọi người chuẩn bị bữa tối”.