Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 139






“Còn không phải em hại cô ấy thành ra thế này sao?” Lạc Anh khó chịu đáp lại cô, sau đó ôm lấy Cố Hy ngay trước mặt Tịch Ly mà rời đi.

Tịch Ly nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần khuất xa, hai chân cô mềm nhũn, không có lực

chống đỡ mà ngồi thụp xuống đất.

Ngực trái có truyền đến một trận co rút mạnh, trong nháy mắt đôi mắt cô phủ một tầng sương mỏng, ngay sau đó nước mắt tựa như những hạt châu trong suốt ồ ạt tuôn ra, Tịch Ly càng cố đưa tay lên lau đi thì gương mặt lại chỉ càng thêm lem luốc cùng ướt át. Ring ring... Chuông điện thoại cố reo lên mấy hồi liên tiếp. Tịch Ly đã cố không để ý nhưng đầu dây bên kia giống như cô không bắt máy thì không được, vẫn kiên trì gọi hơn tầm hai phút. “Có chuyện gì vậy?" Tịch Ly hít một hơi sâu để cố nén đi nước mắt, nhưng giọng cô thì vẫn đang vô cùng run,

chưa thể nào nói bình thường là trở lại bình thường ngay được.

“Tịch Ly?”. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam quen thuộc, không hiểu sao khi nghe giọng nói đó

vang lên, trong lòng cô càng chua xót, nước mắt lại cứ thế mà rơi ra.

Người ở đầu dây bên kia nghe tiếng nấc truyền đến bên tai mình, giọng càng trở nên hoảng

loạn đầy lo lắng hỏi cô: “Tịch Ly, em làm sao vậy? Em đang khóc sao?” “Quân Thành.” Cô bây giờ chỉ muốn một người lắng nghe cô, bất kể là ai cũng được.

“Ừ, là anh đây, em làm sao vậy?” “Anh gọi cho tôi có chuyện gì?”

Tịch Ly vừa khóc nấc lên vừa nói, tựa như một đứa trẻ đang vụng về giấu diếm đi đau đớn trong nội tâm mình. "Tạm thời bỏ chuyện đó qua một bên đi. Mau nói cho anh biết, em đang làm sao vậy?” “Tôi.” Tịch Ly không biết nên nói như thế nào, cô trực tiếp gào lên, thành công làm cho nội tâm Quân Thành càng trở nên hoảng loạn. “Em khóc sao? Mau nói cho anh biết, em đang ở đâu? Là ai làm em khóc?” “Quân Thành, tôi đang thấy vô cùng khó chịu”. Tay Tịch Ly cầm điện thoại đã sớm run, cô khóc đến mức cổ họng tựa như muốn nghẹt đi, âm thanh phát ra ngày càng khàn và nhỏ. “Mau nói cho anh địa chỉ, anh lập tức qua đó đón em”. “Tôi đang ở bệnh viện Cao Thắng, trên đường Mã Hán” “Được, ở yên đó, anh lập tức tới đó đón em” Quân Thành nói rồi cúp máy, cùng lúc Tịch Ly cũng lảo đảo đứng dậy, cố gắng chống đỡ bản thân mình bước từng bước ra khỏi căn phòng bệnh này, sau đó dọc theo đại sảnh đi thẳng ra bên ngoài bệnh viện.

Ngồi trên ghế đá được đặt cạnh lối ra vào bệnh viện, Tịch Ly ôm mặt khóc nức nở. Nghĩ tới dáng vẻ hoài nghi và hung dữ vừa rồi Lạc Anh dành cho mình, bất giác tim cô lại thấy đau. Cô cũng không hiểu lý do tại sao bản thân bây giờ lại trở nên dễ khóc như vậy. Trước đây rõ ràng đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cô cũng chưa từng khóc, vậy mà bây giờ lại hở ra một tí là rơi nước mắt, thật chẳng có tiền đồ. Tịch Ly gục mặt ngồi khóc trên ghế đá, qua đi phải tầm hai mươi phút sau Quân Thành mới

có mặt ở bệnh viện Cao Thắng.

“Tịch Ly”.

Trán Quân Thành đổ mồ hôi nhễ nhại, có vẻ anh ta đã chạy rất gấp gáp đến đây. Bởi vì bãi đỗ xe hơi cách bệnh viện một đoạn cũng khá xa.

Tịch Ly nghe thấy có người gọi mình, cô liền ngẩng mặt lên. Hốc mắt cô lúc này đã ngả sang màu hồng đậm, cả mũi lẫn má đều vì khóc nhiều mà đỏ ửng lên rồi. Quân Thành nhìn Tịch Ly đang ra sức khác, trái tim anh giống như có ai đó hung hăng nhéo



vào, thôi thúc anh càng bước nhanh hơn tới chỗ cố.

Quân Thành thấy cô đang kích động, anh cũng không ngay lập tức hỏi đã có chuyện gì xảy ra mà cho cô thời gian bình tĩnh trở lại, đợi Tịch Ly nguôi ngoai rồi mới đưa khăn trong túi ra

để cô lau nước mắt:

“Thế nào rồi, em đã thấy đỡ hơn chưa?” Tịch Ly nhìn chiếc khăn màu xanh nhạt được đưa ra trước mình, cô chậm chạp đón lấy, sau đó lau nước mắt đang đọng trên khóe mắt đi.

“Không có gì, cảm ơn anh”

Giọng cô vì khóc từ ban nãy mà bây giờ có chút khàn, giống như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt

vậy, thật khiến cho người ta thấy thương cảm cùng muốn vỗ về cô.

Quân Thành vươn tay muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng Tịch Ly theo phản xạ bình thường lại né tránh anh ta, điều này khiến cho Quân Thành cảm thấy hơi gượng gạo.