Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 147: Hôm nay em đã rất sợ hãi






"Mę kiếp." Lạc Anh của một câu rồi từ từ trượt xuống cho tới ngồi thụp xuống sàn nhà. Anh ôm đầu

dằn vặt, thủ phạm đã làm cô khóc đương nhiên anh biết kẻ đó không ai khác ngoài chính là bản thân anh.

Đáng lẽ lúc thấy Cố Hy phát bệnh, anh không nên vội vàng đổ lỗi lên đầu Tịch Ly. Nhưng lúc đó tận mắt anh nhìn thấy cô đẩy Cổ Hy, với một cô gái đang tái phát bệnh tim như cô ấy, Lạc Anh đương nhiên sẽ khó tránh khỏi việc cảm thấy lo lắng cho Cố Hy hơn, bởi vì trong quá khứ anh đã từng chứng kiến bệnh tim của cô ấy khi bộc phát sẽ nghiêm trọng như thế nào. Nhưng dù có cố bào chữa ra sao, Lạc Anh cũng không thể nào không thừa nhận, chính bản thân anh là người đã gây cho cô thương tổn.

Lạc Anh kéo ghế ngồi bên cạnh Tịch Ly cả một đêm, đương nhiên Quân Thành cũng ở lại. Nhưng vừa tới rạng sáng, Quận Thành đã nhận được một cuộc điện thoại, trùng hợp cũng là báo cáo tại nạn, còn hỏi anh có phải là người nhà của người bị tai nạn hay không.

Khoảnh khắc Quân Thành nghe thấy người vừa nhập viện là Tịch Nhuệ, chân mày anh khẽ chau, nhưng cũng không thể nào không tới thăm cô ấy.

Nghe nói rằng Tịch Nhuệ cũng là bị đụng xe, nhưng may mắn chỉ bị hấy một chân cùng rạn xương tay một chút, so với tình hình của Tịch Ly đương nhiên tốt hơn nhiều.

Lúc Quân Thành tới phòng bệnh của Tịch Nhuệ, vết thương của cô ta đã được bác sĩ bằng bó lại kĩ càng. Phần chân được bó kín bột màu trắng, phần tay trái cũng có chung số phận.

“A Thành”

Tịch Nhuệ nghe thấy có tiếng mở cửa, phóng tia mắt tới liền thấy người vừa mới đấy cửa bước vào là Quân Thành, đôi mắt cô ta liền ngân ngân nước, dùng thanh âm run rẩy để nói chuyện với anh.

Nếu như là trước đây, Quận Thành nhất định sẽ ngay lập tức tiến tới mà ôm lấy cô ta vào lòng. Nhưng đáng tiếc trải qua nhiều chuyện như vậy, đã có rất nhiều thứ đổi thay. Giống như

ấn tượng về Tịch Nhuệ là một cô gái hiền lành hiểu chuyện trong lòng Quận Thành đã không còn như trước, tình cảm anh dành cho cô ta cũng không còn như trước.

Quận Thành tiến gần lại phải giường bệnh, kéo ghế ngồi đối diện với Tịch Nhuệ. Đối diện với gương mặt đang bày ra vẻ đau đớn khôn cùng của cô ta, anh vậy mà lại không cảm thấy có một chút thương cảm gì, ngược lại còn cảm thấy có một chút chán ghét cùng giả tạo. “Đã thấy đỡ hơn chưa?” Quân Thành cất lời hỏi han, nhưng trong mắt anh không có lấy một tia ấm áp nào. Tịch Nhuệ nghe thấy âm thanh trầm khàn xa cách của anh lọt vào trong tại mình, cô ta liền ngước một đôi mắt to tròn nhìn về phía Quân Thành, tựa như không tin được việc anh vậy mà lại dùng thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ đó để nói chuyện với cô ta. “Không tốt, em cảm thấy không tốt một chút nào. Cả cơ thể em bây giờ đều thấy đau”. Tịch Nhuệ nói rồi dùng cái tay phải còn lành lặn nắm lấy tay Quân Thành đem đặt trước ngực mình, âm thanh cực kì mềm mỏng mang theo một chút nài nỉ nói: “Nhưng tại sao anh lại đột ngột nói chuyện với em bằng giọng nói xa cách như vậy chứ? Anh vẫn còn giận em chuyện đã lớn tiếng với chị Tịch Ly trong cửa hàng kia sao? Nếu như anh không vui vì việc đó, em có thể xin lỗi”

“Người em nên nói lời xin lỗi không phải là anh” Quân Thành ngay lập tức phản xạ nhanh thu tay về, sau đó cất tiếng đáp lại lời tịch Nhuệ. “Nếu như muốn xin lỗi, người mà em nên nói lời xin lỗi là Tịch Ly” .

Quân Thành nói rồi đẩy ghế đứng lên. Mặc dù rất muốn ngay lập tức hỏi xem tại sao chiếc xe anh mua cho Tịch Nhuệ lúc mới quen nhau lại là chiếc xe trực tiếp gây ra tai nạn cho Tịch Ly, nhưng xét thấy Tịch Nhuệ cũng vừa trải qua một vụ tai nạn, cho nên Quân Thành không tiện ngay lập tức tra hỏi, chỉ đành đợi cô ấy bình phục hơi một chút, vì dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi.

“Em nghỉ nghơi đi. Hôm nay em cũng đã mệt rồi, ngày mai anh sẽ lại tới thăm em”

“Thành, đừng đi”

Giây phút thấy Quận Thành đẩy ghế đứng lên, tâm tư Tịch Nhuệ trở nên cực độ hoảng loạn. Đó là loại cảm giác một loại đồ quan trọng của mình vậy mà lại sắp bỏ mình mà đi.

Tịch Nhuệ vươn tay ra níu kéo cánh tay anh, nước mắt không biết là thật hay giả phút này

cũng đã rơi ra khỏi hốc mắt:

Ở lại với em đi, được không? Hôm nay em đã rất sợ hãi”