Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 168






Chính là cô, là cô đã chen chân vào tình cảm giữa tôi và anh ấy, cướp đi vị trí bạn gái đáng lẽ phải thuộc về tôi”

Cố Hy nói rồi lảo đảo tiến ra khỏi nhà, tùy tiện bắt một chiếc taxi đang chạy trên đường,

leo lên xe ngồi mà rời đi.

Ánh đèn đường ban đêm hắt lên mặt cô ta, làm sáng rõ một nụ cười nham hiểm. Cuộc chiến chính thức, bây giờ mới bắt đầu. Những gì Cố Hy muốn, cô ta nhất định sẽ đạt được, dù có phải sử dụng bất cứ thủ đoạn gì đi nữa... Kể cả giết người.

“Tịch Ly, cố lên. Cố lên một chút, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi” Ngồi ở trên xe, Cố Huệ không ngừng trấn an Tịch Ly. Mặt Tịch Ly lúc này đã trắng bệch, mồ hôi đổ đầm đìa ướt đẫm hai lưng áo, tay cô không biết lấy đâu ra sức mà nắm tay Cố

Huệ mạnh đến nỗi như muốn bóp vụn xương cô ấy ra. “Cố Huệ, mình không chịu được rồi. Bụng mình đau, đau quá”

Tịch Ly vừa nói vừa gào khóc, giọng cô dần lạc đi, máu dưới hạ thân chảy ra càng lúc lại càng nhiều.

Cố Quân thấy tình hình nguy cấp, anh lái xe nhanh hết mức có thể, vừa tới cổng bệnh viện đã lập tức mở cửa xe bể Tịch Ly ra ngoài:

“Bác sĩ! Bác sĩ!”.

Cố Huệ hoảng loạn chạy trong sinh bệnh viện mà hét lên, bởi lẽ cô nhìn thấy Tịch Ly giống như đã ngất lịm đi trong tay Cố Quân rồi.

Nghe thấy có tiếng người kêu la thất thanh, các y tá nhanh chóng đẩy bằng ca đến để Cố Quân đặt Tịch Ly nằm lên trên. Mà ý thức của Tịch Ly lúc này đã trở nên ơ hồ, thân thể muốn cử động một chút cũng không lấy đâu ra súc lức, tới mỗi việc hô hấp thôi cũng đau

đến khó khăn.

Mí mắt cô giống như dính bùn mà hoàn khép lại, ý thức cần ngưng lại tại đây. Cố Huệ nhìn thấy bạn thân của mình máu me đầm đìa bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, nhìn phòng cấp cứu đang sáng đèn, tâm tư cô ấy rối như một đống tơ vò bị ai đó vò loạn. “Cố Quân, anh có đem theo thuốc không?”. Cố Huệ ngồi bên cạnh Cổ Quân trên băng ghế chờ, âm thanh lạnh nhạt nói. “Cố Huệ, em bị điên sao? Ai cho em hút thuốc?”

Cố Quân gắt lên nhìn em gái mình. Anh biết là cô đang lo lắng cho bạn thân, nhưng cũng không được phép tổn hại đến sức khỏe của mình như vậy.

Cố Quân còn đang định giáo huấn cho em gái một tràng thì bên tai anh đã vang lên âm thanh nặc sự van nài và khổ sở: “Cầu xin anh, hãy cho em hút một điếu đi. Nếu không... Nếu không em sẽ không trụ được

2013

mất.”

Cổ Huệ ngước một gương mặt đẫm nước mắt lên nhìn Cố Quân, anh trầm ngâm hồi lâu rồi cũng bắt buộc phải làm theo ý cô. Bởi vì nhìn vào bộ dạng của Cố Huệ bây giờ, anh thật sự tin nếu không có gì để giải tỏa cảm xúc trong lòng ra bên ngoài, cô nhất định sẽ bị những cảm xúc tiêu cực ăn mòn từ bên trong mất.

Cố Huệ lảo đảo đi ra ngoài hút thuốc, vừa mới ra tới cổng bệnh viện thì đã gặp Alan. Alan thấy Cố Huệ đang hút thuốc, biết tâm trạng cô ấy đang không ổn nhưng vẫn bắt

buộc bản thân phải nói ra một câu:

“Tịch Ly thế nào rồi? Thật xin lỗi, là do anh đã không trông chừng cô ấy kĩ” Cố Huệ lúc này mới ngừng lại động tác hút thuốc. Đúng vậy. Trước lúc xuống nhà gặp Cố Hy, rõ ràng cô đã dặn dò anh phải trông chừng Tịch Ly cho cẩn thận, bởi vì Cố Hy không phải là con người đơn giản, Cố Huệ đã có linh cảm cô ta sẽ làm hại tới Tịch Ly: “Không phải em chỉ nhờ anh duy nhất có một việc đó sao? Tại sao anh lại làm như vậy?” Nếu không phải do sự tắc trách của Alan thì có lẽ chuyện này cũng đã không xảy ra, Tịch

Ly cũng đã không phải vào bệnh viện.

“Thật xin lỗi.”

Alan nhỏ giọng nói. Anh bây giờ thật sự là áy náy, vừa là với Cổ Huệ cũng vừa là với lịch

Ly. “Anh đi về trước đi. Tạm thời em không muốn nhìn thấy anh thêm nữa.” Cố Huệ nói rồi dập đi tàn thuốc, cô quay người định bước vào bên trong. Nhưng chưa đi

được mấy bước đã có một cái ôm bao lấy người Cố Huệ, kèm theo đó là âm thanh đầy

hoảng sợ của Alan: “Cố Huệ, đừng. Anh biết anh sai rồi, nhưng em đừng như vậy, có được không?”

Alan rõ ràng không hề có ý muốn làm hại Tịch ly. Ánh càng không muốn vì chuyện này mà hai người chia tay, Alan từ trước đến nay đã theo đuổi Cố Huệ lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể ở bên cô, anh không muốn sớm như vậy mà đã phải buông tay, Alan vẫn muốn cùng cô ấy bước tiếp.