Cố Quân thấy em gái kích động đến mức gọi thẳng cả tên mình, anh ta cũng ngoan ngoãn không nói lời thừa nữa. Lạc Anh mặc dù không nghe ra được vế sau là gì, nhưng đáp án từ vế trước hiện tại đã đủ thỏa mãn anh. Cổ Hy, cả gan làm càn như vậy, là do bấy lâu nay tôi đã nương tình dung túng cô quá hả?
Hai bàn tay của lạc Anh vô thức siết chặt lại đến mức thấy rõ từng sợi gân to hiện lên trên mu bàn tay, anh dùng một đôi mắt kiên quyết nhìn Cố Huệ: “Thật xin lỗi, tôi có việc phải đi trước. Việc chăm sóc Tịch Ly, toàn bộ xin nhờ cô” Anh nói xong liền cúi người một cái rồi hướng về phía cửa, lập tức rời đi. Mặc dù hành động nhờ vả của Lạc Anh đủ để Cố Huệ cảm thấy được thành ý của
anh, nhưng như vậy thì sao chứ?
Con người này vậy mà thật sự lại bỏ đi? Có việc gì gấp gáp hơn an nguy của Tịch Ly hiện tại chứ, anh thật sự không có một chút quan tâm nào đối với bạn của cô sao?
Alan thấy gương mặt Cổ Huệ trong phút chốc đỏ bừng, hai vai cũng khẽ khàng run lên, anh liền đoán được ra là cô đang giận dữ.
Alan tiến lên phía trước, đặt hai tay mình lên vai Cố Huệ để giúp cô ấy bình tĩnh lại, âm thanh nhỏ nhẹ nói:
“Hôm nay em cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Đợi Tịch Ly tỉnh lại, anh sẽ gọi cho em ngay”
“Đúng rồi, anh có mua đồ ăn tới đó. Em mau qua ăn một chút đi, bữa tối em đã chưa ăn gì rồi”
Cố Quân lập tức phụ họa với Alan. Mặc dù anh ta không thích Alan, nhưng lần này kiến nghị của cậu ta rất có ích đối với việc giữ gìn sức khỏe của em gái anh, cho nên Cố Quân làm tịch phối hợp một chút cũng không xem là chịu phải thiệt thòi gì. “Anh trai, em còn chưa hỏi anh làm sao lại quen biết với tên tra nam đó.”
Cố Huệ gỡ cánh tay Alan đang đặt trên vai mình ra rồi di chuyển chú ý của mình đặt lên người Cố Quân.
“Tra nam?”
Cổ Quân chau mày nhìn Cố Huệ: “Ý em nói là Lạc Anh sao? Cậu ấy làm sao là tra nam được?”
Quen biết trên thương trường, mặc dù vẻ ngoài có hơi lạnh lùng một chút, nhưng
thông qua tiếp xúc Cổ Quân cảm thấy Lạc Anh cũng không phải là tên hoa tâm đại củ cải như mấy tên chủ tịch khác, anh đối với những người xung quanh luôn rất có chừng mực, cũng chưa vướng vào tin đồn tình ái nào cả. Vậy mà tại sao em gái anh lại có vẻ căm ghét Lạc Anh như thế chứ? “Lạc Anh là chủ tịch của cả một tập đoàn lớn, anh cảm thấy tính tình của cậu ấy rất
tốt, em đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong”
Cố Quân cho là em gái mình đang nói năng tùy tiện cho nên liền có ý tốt nhắc nhở Cố
Huệ chú ý đến lời nói của bản thân. “Bắt cái đầu anh ấy. Anh bênh vực anh ta thì nah cũng chính là tra nam”
Cổ Huệ bực tức hất cằm nhìn Cố Quân, anh em đại chiến vậy mà người dọn dẹp hậu
quả lại là Alan, anh ta đứng ở một bên lắp bắp hết bảo Cố Quân nhường nhịn Cố Huệ
một chút thì lại đến năn nỉ Cố Huệ hãy bình tĩnh lại một chút.
Nhưng đương nhiên lời nói của Alan đối với hai anh em nhà này không có trọng lực
rồi. Alan sợ bản thân sẽ bị nộ khí từ hai anh em nhà họ Cố thiêu cháy mất, cho nên liền lủi thủi kéo xềnh xệch cái ghế bằng kim loại đến ngồi bên cạnh Tịch Ly.
Không có việc gì làm, Alan một mặt nghe tiếng cãi vã của hai anh em nhà họ Cố đang vang rõ mồn một bên tại mình, mặt khác lại quan sát kĩ hơn một chút gương mặt của Tịch Ly. Chỉ nhìn sơ qua thôi nhưng anh ta cũng có thể thấy được gương mặt cô lúc này đang trắng xanh không có một chút nào huyết sắc. Mặc dù nói là đang ngủ nhưng chân mày Tịch Ly vẫn chau chặt lại tựa như hai đầu chân mày sắp chạm được vào nhau, gương mặt cô cũng gầy gò trông chẳng có tí da thịt mỡ màng nào hết cả. “Phụ nữ có thai đều sẽ trở nên như vậy sao?” Alan chống cằm hỏi. Nếu thật là như vậy thì có lẽ anh sẽ phải suy nghĩ lại việc sinh con trong tương lai cùng với Cố Huệ. Tính tình Cố Huệ nóng nảy như vậy, lại ham ăn như vậy.