Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 189: “Ăn được là tốt”






Mua đồ? Tịch Ly trừng lớn mắt, mua đồ gì cơ chứ? Cho dù anh gấp gáp, cũng phải biết là đứa bé chưa được sinh ra. Hơn nữa đứa bé trong bụng cô có giới tính thế nào, còn chưa biết nữa mà? Anh đi mua đồ là mua cái gì chứ? “Cái gì mà mấy đứa? Nó bị điên rồi à?” Lạc Phu Nhân cũng ngạc nhiên không kém Tịch Ly, hai mắt bà mở lớn hỏi vặn lại

thím Cố.

Thím Cố cười không ra nước mắt, bà ấy liền đáp lại: “Tôi cũng đã có ngăn cản rồi, nhưng không biết dạo này thiếu gia xem bộ phim gì, thấy nữ chính trong đó một lần mang thai liền sinh ba. Cho nên..” “Sinh ba? Nó cũng tự tin vào năng lực của mình quá rồi nhỉ?” Lạc Phu Nhân ôm bụng cười, thằng con này của bà rốt cuộc bị làm sao vậy chứ? Bình thường tỉnh táo biết bao nhiêu, bây giờ vừa nghe chuyện có con đã làm xôm lên như vậy? Lạc Anh đích thị là người cha vội vàng nhất thế giới mà. Tịch Ly khác với mọi người, cô ngồi ở một bên cười không ra nước mắt. Sinh ba? Cái gì gọi là sinh ba? Cô nghe mọi người bảo sinh con bình thường một đứa thôi đã đau đến muốn chết đi sống lại rồi, đằng này Lạc Anh lại tin tưởng lần này là thai ba. Anh... Anh bị điên rồi à? Như vậy thì cô sẽ ngất trên bàn sinh mất. Tịch Ly nghĩ rồi liền nuốt nước bọt, đưa tay lên xoa xoa bụng mình. Tuy chưa thể các định giới tính của em bé, nhưng thông qua kết quả kiểm tra lúc ở bệnh viện, đã có thể chắc chắn cô chỉ đang mang thai một mà thôi.

Không biết Lạc Anh... Sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Một phần nào đó trong Tịch Ly cảm thấy có một chút trông chờ.

Lạc Phu Nhân quay sang, thấy cô đang im lặng cười cười rồi xoa bụng, hình ảnh này làm bà cảm thấy thật bình yên, nhất định từ bây giờ phải ghi lại từng khoảnh khắc từng thời kỳ mang thai của Tịch Ly mới được.

“Con có không ăn được món gì không?”

Lạc Phu Nhân nghiêng đầu nhìn Tịch Ly. Ba tháng đầu là giai đoạn nhạy cảm, thường cảm giác ốm nghén sẽ chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian này, nhưng nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tinh thần cũng như sức khỏe, nhất là vấn đề ăn uống của thai

phụ. Cho nên bà muốn nắm bắt vị giác của cô, để có thể nấu cho cô những bữa ăn

vừa miệng nhất.

“Tạm thời thì con cũng chưa chắc ạ. Chỉ là đôi lúc sẽ cảm thấy buồn nôn, chứ cũng

không quá kén ăn món gì?

“Ăn được là tốt”

Lạc Phu Nhân cười cười. Việc ưu tiên hàng đầu trước mắt là phải bồi bổ cho Tịch Ly, để cho cả con dâu và cháu nội của bà đều khỏe mạnh.

“Vậy con lên phòng tắm rửa đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, đợi một chút nữa liền có

thể ăn.”

“Thím Cố, phiền thím giúp con bé tắm rửa một chút”. “Mẹ, không cần đâu, con có thể tự làm mà” Tịch Ly vội vàng xua tay khước từ Lạc Phu Nhân, nhưng thím Cố đương nhiên là đứng về phe bà chủ rồi, không cho cô cơ hội phản kháng: “Thiếu phu nhân, thân thể cô còn yếu. Cứ để tôi giúp cô, không cần phải thấy ngại” “Không... Không cần đâu. Thím dìu chảy vào nhà tắm là được rồi.”

Tịch ly vịn vài cánh tay Cố Hải. Với tình hình hiện tại mà nói thân thể đang hoàn toàn ổn định thì chính là nói dối.

Dù sao Tịch Ly cũng mới trải qua tai nạn, ngay sau đó lại suýt chút nữa thì sẩy thai, cơ thể con gái yếu ớt là sao mà hồi phục nhanh đến thế được. Nhưng để đến mức thím Cố giúp việc tắm rửa thì cô vẫn thấy ngại lắm, mặc dù biết là mọi người đều có ý tốt nhưng cô vẫn cảm thấy những việc vệ sinh cá nhân đơn giản như vậy nên để cô tự làm thì hơn. “Vậy nếu có gì khó khăn thì cô gọi cho tôi nhé. Tôi đứng ở ngay bên ngoài cửa.” Thím Cố lấy khăn tắm mới cho cô, sau đó kĩ càng căn dặn. Tịch Ly gật gật đầu, đợi thím Cổ đi ra cô mới xả nước vào bồn tắm lớn. Nước dâng đến nửa bồn cô mới bước vào trong làn nước ấm giúp cô tạm thời xua tan đi mệt

nhọc.

Hơi nước bốc lên ngưng đọng trên mi mắt Tịch Ly, chỉ cần cô chớp mi một cái thì liền tan biến đi, giống như những hạt sương mong manh trên lá cỏ ban sớm vậy.