Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 196: Thôi rồi Lượm ơi.





“Em ơi!”

“Vợ ơi.”

“Me nó oi, mę. “Được rồi mà, anh về phòng ngủ đi, đừng có gọi em bằng mấy cái tên đó nữa”

Cách một cánh cửa phòng, Tịch Ly như một con thỏ nhỏ trốn trong phòng mặt đã đỏ đến tận mang tai.

Cô đưa bàn tay lành lạnh áp lên hai má đã nóng bừng, nhưng vẫn không thể nào làm nhiệt độ thân thể mình hạ đi, mặt cô vẫn cứ giống như một trái táo chín mọng thu hút người ta đến cắn.

Khẳng định nếu như Lạc Anh đang có mặt trong phòng, anh nhất định sẽ nhào tới véo má cô. Nhưng bây giờ thanh niên nào đó lại đang bị vợ tương lai nhốt ở bên ngoài, cấm không cho đụng chạm.

“Anh không về phòng đâu, em mau mở cửa cho anh vào với.”

“Mẹ của bọn nhỏ ơi, em mở cửa cho anh vào với”. Bọn nhỏ cái đầu anh! Lẽ nào Lạc Anh vẫn đang duy trì lòng tin cô đang mang thai ba đấy à? Tịch Ly thật sự mệt mỏi với người đàn ông này quá. “Anh đi về phòng ngủ đi, em thấy hơi buồn ngủ rồi.”

Tịch Ly nói rồi mặc kệ anh mà đi lại phía giường ngủ, ngả lưng nằm xuống giường, đeo tai nghe vào bật một bài balad để không còn nghe thấy âm thanh gào thét bên ngoài của Lạc Anh. “Em ơi, ngoài đây có gián này, mau mở cửa cho anh vào với”

“Tịch Ly, Tịch Ly ơi”

“Trưa rồi mày không ngủ mà khùng điên cái gì đó hả, Lạc Anh?”

Lạc Phu Nhân đnag xem ti vi dưới nhà nhưng vẫn bị tiếng la hét của anh làm ồn, cho nên bà hơi cáu kình chạy thẳng lên trên lầu, liền thấy anh đang khổ sở đứng đập cửa phòng Tịch Ly. “Làm sao đó, sao lại đứng bên ngoài?”

Lạc Phu Nhân nheo mắt nhìn Lạc Anh, bộ dạng anh bây giờ thật chẳng khác gì một ông chồng làm sai đang xin vợ mình tha thứ. “Mẹ, con dâu mẹ không cho con vào trong. Cô ấy đuổi con ra khỏi phòng, mẹ mau nói giúp cho con một tiếng với”.

Được rồi, coi như Lạc Anh thua. Thua trận đấu, thắng chung cuộc. Chỉ cần kết quả sau cùng là anh được ngủ cung giường với cô, thì dù cho có phải nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ mình Lạc Anh cũng đồng ý. Nhưng đúng thật là đời không như là mơ, đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.

Lạc Phu Nhân chỉ ném cho anh một ánh nhìn khinh khỉnh rồi xoay người đi xuống dưới. Trước lúc rời đi chỉ lưu lại cho anh một câu nói: “Không ngủ thì đi ra khỏi nhà, đừng có làm ồn con dâu với cháu nội của mẹ nghỉ trưa”

Thôi rồi Lượm ơi.

Tia hi vọng cuối cùng của Lạc Anh đã bị chính mẹ mình đập tan đi mất. Nhưng Lạc Phu Nhân nói cũng phải, anh không thể chỉ vì mong muốn ích kỉ của bản thân mà làm phiền cô ngủ trưa được. Hơn nữa bẻ con trong bụng cô cũng cần ngủ nữa, anh cũng không muốn vì ham muốn của mình mà làm ảnh hưởng đến con. Lạc Anh nghĩ rồi liền thẫn thờ rời khỏi phòng Tịch Ly, không cam lòng quay về phòng ngủ của mình. Lăn lộn trên chiếc giường lớn, Lạc Anh chỉ có thể ôm lấy chiếc gối ngủ còn thoang thoảng mùi hương của cô. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không tài nào chợp mắt được, cho nên liền cầm lấy laptop mà đi ra khỏi phòng, sau đó đi tới ngồi trước cửa phòng Tịch Ly để làm việc. Kết quả canh cô thế nào mà Lạc Anh lại ngủ thiếp đi. Tịch Ly đang nằm ngủ thì giật mình tỉnh dậy bởi tiếng sấm chớp, một bên headphone của cô vì ngủ lăn lộn mà đã

rơi ra khỏi tại Tịch Ly từ lúc nào.

Tịch Ly xuống đóng cửa sổ lại cẩn thận rồi bật điện thoại lên xem. Màn hình hiển thị đã hơn một giờ chiều. cổ họng Tịch Ly cảm thấy có chút khô. Cô liền đẩy cửa phòng định bước ra lấy nước. Nhưng khoảnh khắc cửa phòng vừa mở ra, đập vào mắt cô là hình ảnh Lạc Anh đang ngồi ngủ gà ngủ gật, máy tính vẫn đang mở nhưng màn hình đã tắt từ lúc nào.



Hừm...

Tịch Ly nhân lúc anh đang ngủ liền ngồi xuống quan sát anh, anh ngồi ở đây từ lúc nào nhỉ? Sao lại ngủ ở đây luôn rồi?

Dạo này trời thường hay đổ mưa nên nhiệt độ có hơi thấp, cô có chút lo lắng Lạc Anh sẽ bị ốm, cho nên liền lay lay đánh thức anh tỉnh dậy:

“Lạc Anh, Lạc Anh. Anh mau tỉnh dậy đi, mau vào phòng anh mà ngủ. Sao anh lại.” "Á!"

Cô còn chưa nói hết câu thì Lạc Anh đã vòng tay qua ôm lấy cô, kéo cô nằm xuống bên cạnh mình, mặt lại còn không ngừng cọ trước ngực áo cô, miệng không ngừng gọi tên cô:

“Tịch Ly, Tịch Ly.”

“Lạc, Bách, Hạ.”