Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 199: Làm ơn, xin hãy ngừng lại đi





Trong lòng ập lên một dự cảm không hay, anh liền ném đi điếu thuốc rồi chạy ngay xuống lầu, cũng không thèm cầm ô mà cứ thế đẩy cửa chính ra rồi chạy nhanh về phía cổng.

“Tịch Ly, em sao vậy?” Lạc Anh chạy đến sau lưng cô lên tiếng. Tịch Ly nghe thấy âm thanh quen thuộc của lạc Anh, cô quay mặt lại, gương mặt không biết là vì ngấm nước mưa hay nước mắt mà đã ướt đẫm từ bao giờ: “Lạc Anh, anh mau cứu em với.”

Nhìn thấy Tịch Ly mếu máo, cuống tim Lạc Anh giống như có ai đó dùng dao hung hăng cứa vào. Anh tiến lại cổng để quan sát rõ hơn, khoảnh khắc nhìn thấy người đang đứng ngoài cổng là Cố Hy, đôi mắt Lạc Anh liền trợn lớn lộ ra tia bất ngờ cùng

hung ác: “Cố Hy, tại sao cô lại có mặt ở đây hả?” “Ha ha, Lạc Anh. Anh nói xem, tại sao em lại không thể có mặt ở đây? Anh đúng là kẻ bạc tình mà.”

Cổ Hy nói rồi cười lớn nhìn Lạc Anh bộ dáng cực kì bảo bọc mà ôm lấy Tịch Ly vào trong lòng, đáy lòng cô ta tràn ngập ghen tị cùng chua xót.

Cái ôm đó, vòng tay đó vốn dĩ là thuộc về cô ta. Vậy thì dựa vào đầu, dựa vào đâu mà một kẻ đến sau như Tịch Ly lại cướp đi tất cả những thứ tốt đẹp vốn thuộc về cô ta chứ?

Cổ Hy không cam lòng. “Tịch Ly, em mau vào trong đi” Lạc Anh xoay người muốn ôm Tịch Ly đi vào trong. Nhưng còn chưa đi được mấy bước âm thanh của Cổ Hy ở sau lưng đã gào rầm lên như một con thú dữ: “Hai người đừng hòng đi” Lạc Anh có linh cảm không lành, anh liền quay lưng lại. Khoảnh khắc quay lưng, anh liền thấy Cố Hy tay cầm súng hướng về phía Tịch Ly.

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Lạc Anh đã đẩy cô ra còn bản thân bước vào vị trí thay thế cho Tịch Ly.

Đoàng! Một tiếng súng vang lên cùng lúc với tiếng sấm lớn trong cơn mưa.

“Lạc Anh!” Tịch Ly kinh ngạc nhìn Lạc Anh ngã khụp xuống, màu đỏ đã thấm ướt một mảng lớn

lưng anh, khiến cho Tịch Ly không khỏi thấy kinh hãi. “Anh, anh sao vậy? Lạc Anh, Lạc Anh”.

Tịch Ly tiến tới ôm lấy anh vào lòng, nhưng anh bây giờ hô hấp đã hỗn loạn, bàn tay to lớn vươn lên áp nhẹ vào má cô, chi rkijp nói một câu rồi ngất lịm: “Anh không sao, em đừng lo lắng “Lạc Anh, Lạc Anh. Anh mau tỉnh lại đi, Lạc Anh. Mở mắt ra nhìn em, anh đừng làm em sợ”

Nhưng dù cô có gọi thể nào anh cũng không tỉnh lại, màu máu tươi hòa vào với nước mưa tanh tưới xộc lên cánh mũi cô khiến Tịch Ly cảm thấy thật buồn nôn.

Cô hướng một đôi mắt đẫm nước mắt đỏ đọc về phía Cố Hy sắc mặt đang trắng bệch đứng ngoài cổng, sau đó khó khăn dìu anh đi vào nhà.

Dọc quãng đường vào nhà, máu trên lưng Lạc Anh không ngừng chảy ra. Dù cho Tịch Ly đã cố dùng tay bịt lại, nhưng cũng chỉ như dã tràng xe cát biển Đông mà thôi.

“Không phải tôi, không phải tôi” Cố Hy nhìn thấy anh yếu ớt, cô ta giống như trở nên điên loạn mà gào lên rồi chạy đi. Nhưng chưa chạy được bao lâu đã bị một đám người bắt lại rồi cưỡng chế ép lên xe.

“Con mẹ nó, con điếm này. Mày dám bỏ trốn đến tận cổng nhà Lạc Thiếu Gia sao? Trở về rồi, ông đây sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục.”

Nói rồi chiếc xe kia liền lao vụ đi, không để lại bất kì một dấu vết nào, ngay cả dấu xe dính đầy bùn đấy in trên nền đường cũng bị nước mưa đem dội trôi đi mất.

“Có ai không, giúp, mau giúp với”. Tịch Ly hoảng loạn kêu gào, nước mắt cô rơi đầy hai gò má. Thím Cố còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng Tịch Ly liền lật đật chạy trong phòng ra. Vừa ra phòng khách, bà liền khiếp đảm đưa tay lên che miệng lại khi thấy Lạc Anh đang bất động nằm dưới sàn nhà, mà máu đỏ cũng đang loang lổ chảy ra.

“Cấp cứu, để tôi gọi xe cấp cứu”

Thím Cố nhanh chân chạy đi gọi điện thoại, còn Tịch Ly cũng đang cố hết sức để

cầm máu lại cho anh.

“Làm ơn, xin hãy ngừng lại đi”

Cô thật sự đã cố hết sức, nhưng dù cho có làm như thế nào máu cũng không ngừng

chảy được. Rõ ràng chỉ là một phát đạn, sao lại có thể khiến Lạc Anh mất nhiều máu như thế chứ?

Xe cấp cứu rất nhanh đã đến nhà đưa Lạc Anh đi, Tịch Ly ngồi trên xe không ngừng khóc lóc, Lạc Phu Nhân cũng rất nhanh đã nhận được thông tin mà tới trước cửa

phòng cấp cứu.