Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 202: Không phiền, không có gì phiền đâu.






Tầm tám giờ tối, thím Cố lại đem theo đồ ăn mới tới bệnh viện. Bởi vì cả bà và lạc Phu Nhân đều không yên tâm với chất lượng đồ ăn ở ngoài hàng, cho nên thím Cố

muốn tự mình chuẩn bị mọi bữa ăn cho tới khi Lạc Anh xuất viện.

“Tịch Ly, con dậy ăn một chút đi. Trời đã tối rồi, ăn uống xong hãy ngủ” Lạc Phu Nhân lay lay bả vai Tịch Ly, phải mất một thời gian cô mới tỉnh táo mở

mắt.

“Mẹ, đã tối rồi sao ạ?” “Ừ, đã hơn tám giờ giờ rồi. Con ăn cháo tiếp được không? Hay con muốn ăn món

khác?”

Mộ Tuyết Dung nghĩ người ốm thì nên ăn thức ăn lỏng cho dễ nuốt, nhưng bà cũng lo lắng Tịch Ly ăn mãi một món sẽ thấy ngán, cho nên tốt hơn hết vẫn là hãy hỏi ý kiến cô.

Tịch Ly lắc lắc đầu, đón lấy bát cháo lớn từ tay thím Cố: “Con ăn gì cũng được ạ. Thím Cố, đã làm phiền thím rồi”

“Không phiền, không có gì phiền đâu.”

Thím Cố cười hiền nhìn cô, bà cũng có con cái, rất thích chăm sóc cho lũ trẻ. Cho nên chút việc nấu ăn cỏn con này cũng coi như là sở thích khiến cho bà vui vẻ, đâu có gì phiền hà đầu cơ chứ?

“Cảm ơn thím” Tịch Ly cười cười đáp lại thím Cố, phối hợp ăn bát cháo kia một cách thật ngon miệng. Xong xuôi, cô nói lời tạm biệt với Lạc Anh rồi trở về phòng bệnh của mình. Một đêm trôi qua quả thật dài, Tịch Ly luôn đưa mắt ra bên ngoài chờ bình minh lên, thật hi vọng sáng mai, khi bình minh ló rạng, cô lại có thể thấy Lạc Anh mỉm cười nhìn mình.

Đúng sáu giờ sáng, Tịch Ly đã chạy đến trước cửa phòng Lạc Anh. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là trong phòng không chỉ có một mình Lạc Phu Nhân mà còn có thêm một người đàn ông trung niên nào đó.

Cô chần chừ một lúc rồi đẩy cửa bước vào, Lạc Anh đã tỉnh nhưng vết thương vẫn còn rất đau, cho nên anh vẫn xphair duy trì tư thế nằm trên giường, chưa thể nào tự mình ngồi lên được. “Tịch Ly, sao con dậy sớm thế? Ngủ thêm một chút đi”

Lạc Phu Nhân biết phụ nữ có thai thường hay thèm ngủ, hơn nữa Tịch Ly còn đang ốm, nên càng cần có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn. “Mẹ, con không sao rồi ạ. Đây là..”

Tịch Ly tò mò đưa mắt nhìn sang người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh Lạc phu Nhân, dung mạo ông phải giống Lạc Anh đến bảy phần, không lẽ... “Ta chưa giới thiệu nhỉ? Chào con, ta là bố của Lạc Anh, tên là Lạc Cẩm” Lạc lão gia đưa tay ra hiệu muốn bắt tay cô. Tịch Ly lần đầu gặp bố của lạc Anh nên có chút bỡ ngỡ, cô run rẩy cùng luống cuống nắm lấy tay ông: “Xin chào chú ạ. Cháu tên là Tịch Ly “Chú cái gì chứ?”.

Bố Lạc Anh cười sang sảng nắm lấy tay cô, liên tục lắc lên lắc xuống: “Gọi bố đi, không cần phải ngại. Con không phải đã gọi Tuyết Dung là mẹ sao, làm sao còn gọi ta là chú chứ?”

Lạc Cẩm vui vẻ đáp lời Tịch Ly, cô có chút bất ngờ trước thái độ này của ông. Lạc Anh lạnh lùng như vậy, thật không ngờ bố anh lại là một người hoạt bát đến như thế. “Vâng ạ... Bố

Tịch Ly hơi đỏ mặt thay đổi cách xưng hô với Lạc Cẩm, Lạc Cảm thấy cô thích nghi

nhanh như vậy thì vô cùng hài lòng, cười tươi như hoa mùa hạ hỏi Tịch Ly: “Con bình thường đều dậy sớm vậy sao? Ngủ nhiều thêm một chút, để cho cháu nội của bố có thể làm biếng thêm một thời gian.”

Cháu nội sao... . Tịch Ly luống cuống như một con thỏ nhỏ, làm sao chuyện này ngay cả bố Lạc Anh

cũng biết rồi? Sao mọi người xung quanh đều lần lượt biết hết “bí mật nhỏ” của cô vậy?

Mọi người trò chuyện rất vui vẻ mà quên mất sự hiện diện của Lạc Anh trong phòng,

điều này khiến cho anh cảm thấy có chút không vui. Có chút cảm thấy... hơi hơi dỗi.

“Mọi người quên mất con rồi sao? Con cũng đang có mặt ở đây đấy” Lạc Anh họ khù khụ một tiếng rồi cất lời, trực tiếp thu hút sự chú ý của ba người còn lại.

Lạc Phu Nhận thấy vậy liền bảo Lạc Lão Gia ra ngoài, ý nhắc khéo ông đi ra ngoài để nhường lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ. “vậy bố mẹ ra ngoài trước nhé, hai đứa cứ từ từ nói chuyện với nhau đi ha”