“Nhưng tôi muốn về nhà” Lạc Anh mặc dù đang giở giọng cầu xin, nhưng ánh mắt anh lại chẳng có một chút thành ý nào, cho nên vị bác sĩ kia cũng mặc kệ anh mà đi sang phòng khác.
Chẳng mấy chốc không gian trong căn phòng bệnh này lại trở nên yên tĩnh, Lạc Anh hít thở sâu một hơi, nhàm chán nhìn lên trần nhà màu trắng. Thật muốn sớm về nhà với vợ con quá, nằm đây chẳng có gì vui cả. Cái người đàn bà điên Cổ Hy kia, làm sao ngày xưa anh lại có thể chấp nhận yêu đương cùng với cô ta được nhỉ? Suýt chút nữa thì cô ta đã làm ảnh hưởng tới tâm can bảo bối của anh rồi.
Lạc Anh nằm bất động ở trên giường, không biết làm gì ngoài nghịch điện thoại cả. Ngay lúc đang nhàm chán nhất, một tin nhắn mới được gửi đến tựa như ánh nắng mùa hạ chói chang rọi sáng trái tim anh: “Anh còn thấy đau không?” Tin nhắn kia là do Tịch Ly vừa gửi tới. Lạc Anh rất nhanh đã hồi âm lại cho cô, nội dung nôm na là:
“Còn”
Lại còn kèm theo một nhãn dán sói xám khóc lóc nữa.
“Vậy à? Vậy anh sớm hết đau đi nhé”.
Tịch Ly cũng dùng tốc độ nhanh nhẹn tương tự để nhắn trả lại tin nhắn cho anh, nhưng nội dung tin nhắn này lại chẳng làm anh vui chút nào, ngược lại còn như đang xát muối vào trái tim anh vậy.
Cái gì mà anh sớm hết đau đi nhé chứ? Đâu phải anh muốn là vết thương do đạn bắn ở trên lưng liền lành lại được đâu. “Không tự hết được đâu, phải có em giúp thì mới được” Lạc Anh ghi âm một tin nhắn thoại gửi cho cô, Tịch Ly ngồi ở trên xe bật đoạn tin nhắn thoại lên rồi đưa lên tại mình, âm lượng vừa vặn chỉ một mình cô nghe, nhưng giọng nói trầm ấm của anh đem tới cho Tịch Ly cảm giác giống như anh đang ở cạnh cô vậy. Chính vì thế mà gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Ly liền đỏ ửng cả lên. “Tịch Ly, con sao vậy? Lại tái phát cơn sốt à?” Lạc Phu Nhân đưa mắt nhìn qua thấy mặt cô lại đó, bà liền lo lắng lên tiếng hỏi Tịch
Ly. “Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là trong xe hơi nóng chút”.
Cô lấy đại một cái cớ để đáp lại lời mẹ Lạc Anh, bà nghe thấy thế cũng chẳng nghi ngờ gì, bởi vì thân nhiệt bà bầu thường rất cao mà. “Con thấy nóng sao? Vậy mẹ bật điều hòa lên nhé”. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài đang khá thấp, nhưng vì Tịch Ly thấy nóng nên bà đành bật điều hòa lên vậy. Bây giờ cô là nhất mà, ai rồi cũng sẽ phải nhường Tịch Ly thôi. “Anh đừng càn rỡ nữa”.
Tịch Ly hồi âm lại cho Lạc Anh thêm một tin nhắn rồi tắt máy đi, truy cập vào QQ xem tin nhắn mới.
Cô thể nào lại quên mất mình rời đi chưa nói cho Cố Huệ biết nhỉ? Cho nên ngay khi vừa đăng nhập tài khoản QQ, Tịch Ly đã nhận được một trang tin nhắn từ Cố Huệ. “Xin lỗi cậu, mình quên mất báo cho cậu”
Tịch Ly đọc sơ qua một nội dung các tin nhắn của Cố Huệ rồi vội vàng hồi âm cho cô ấy. Đưa mất đến năm giây, Cố Huệ đã gửi thêm một lúc ấy tin nhắn trả lời: “Cậu đang ở đâu vậy?” “Cậu không sao đấy chứ?” “Sức khỏe của cậu đã tốt lên chút nào chưa?”. “Cảm ơn cậu, mình đã khỏe hơn rồi. Hiện tại mình đang ở chỗ Lạc Anh”
Lạc Anh?
Cố Huệ ngồi trong phòng liền đập mạnh tay lên bàn phím. “Anh ta bắt cóc cậu sao? Nào, mau nói sự thật đi, mình đến giải cứu cậu” Trải qua chuyện vừa rồi, quả thật ấn tượng của Cố Huệ về Lạc Anh vô cùng xấu. Cô ấy cho rằng Tịch Ly là miễn cưỡng bị Lạc Anh ép rời đi, chứ làm gì có chuyện cô tự nguyện quay về bên anh sau khi bị cắm cho một cái nón xanh to đùng như thế chứ?
Tịch Ly cũng hiểu được nỗi lo lắng của Cổ Huệ, cho nên cô cũng sẵn sàng giải thích, chỉ là tình hình hiện tại không tiện để gọi điện kể lể với nhau cho lắm, đành gác lại
sau thôi.
“Lần sau mình sẽ kể cho cậu nghe nhé. Chuyện dài lắm, nhưng bây giờ đã ổn rồi, cậu không cần lo lắng cho tớ nữa đâu. Vài hôm nữa tớ sẽ tới gặp cậu nhé?” “Nhớ kể cho tớ đó, tớ cho cậu thêm hai ngày nữa”.
Cố Huệ lướt nhanh mấy ngón tay thanh mảnh lên bàn phím, chấp nhận việc sau này
sẽ lắng ngeh Tịch Ly giải thích sau.
“Có chuyện gì không vui sao em?”
Alan vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm bước ra đứng sau lưng Cố Huệ, dán
mắt nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng.
“Bật đèn lên đi chứ, nếu đã không mở cửa thì em phải để phòng luôn sáng đèn. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến thị lực của em đó”
Alan nói rồi đi tới chỗ công tắc điện bật đèn phòng lên. Thói quen xấu này của Cố Huệ, mặc dù đã nhắc vô số lần những cô vẫn chẳng chịu nghe anh mà sửa đổi gì cả.