Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 211: “Như vậy có được không?”






Vậy mà bây giờ Lạc Anh lại còn muốn đem tới cho cô một bất ngờ to hơn, anh nói muốn cưới cô. Điều này khiến Tịch Ly có chút hơi do dự.

Không phải cô không tin tưởng Lạc Anh. Nhưng cuộc hôn nhân đổ vỡ với Quân Thành đến giờ vẫn còn ám ảnh cô lắm, tựa như một cái bóng lớn mà Tịch Ly chưa thể nào thoát ra khỏi nó được.

“Sao vậy?”

Lạc Anh thấy cô đột nhiên yên lặng liền lên tiếng hỏi. Tịch Ly lắc lắc đầu, sau đó chầm chậm đáp: “Chuyện này thật gấp quá, em còn chưa chuẩn bị tinh thần. Anh có thể... Để em suy nghĩ thêm một chút không?”

Mặc dù cảm nhận được sự nôn nóng của anh, nhưng Tịch Ly cũng không muốn chỉ vì mong muốn của một mình Lạc Anh mà bản thân lại đưa ra quyết định gấp gáp. Hôn nhân đại sự là chuyện hệ trọng của đời người, loại cảm giác đổ vỡ cô đã trải qua

một lần rồi, cho nên lần này cô cực kì sợ hãi việc mình lại dẫm vào vết xe đổ của quá khứ kia.

Con người ta phàm là khi đã từng trải qua một việc làm mình đớn đau trong quá

khú thì sẽ càng lúc càng trở nên cẩn trọng với vấn đề đó hơn. Quá cẩn trọng không phải là xấu, nó chẳng qua chỉ là cách bản thân chúng ta tự phản ứng để bảo vệ bản thân trước nỗi sợ để bản thân mình không phải tiếp tục chịu thêm nhiều thương tổn nữa mà thôi.

Giống như việc cô trước đây từng rất thích bơi lội, cũng từng có cảm giác tự hào vì mình là người cứu Quân Thành. Nhưng sau khi bị Quân Thành phủ nhận, tình cảm của bản thân bị anh đem đạp dưới chân, Tịch Ly không hiểu vì sao lại chẳng có chút hứng thú nào với bơi lội nữa. Trái lại mỗi lúc đi qua hồ bơi còn có cảm giác khó chịu và bứt rứt.

“Như vậy có được không?”

Lạc Anh cười nhẹ hỏi lại cô. “Anh tôn trọng ý kiến của em. Nhưng nếu qua một thời gian nữa, bụng lớn hơn rồi mặc váy cưới sẽ không còn đẹp nữa. Như vậy em có chịu không?”

Ừm... Cô chưa từng suy nghĩ sâu xa như anh. Nhưng Lạc Anh nói cũng không sai, quả thật chỉ vài tháng nữa thôi, bụng cô sẽ lớn dần. Mặc váy cưới có lẽ sẽ không xinh nữa nhỉ? “Em chưa nghĩ tới đó”.

Tịch Ly thành thật đáp rồi lại vùi đầu vào trong chăn. Trên chiếc gối cô đang nằm vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội bạc hà của anh.

“Nhưng không sao. Chỉ cần đó là em, thì cho dù có thế nào, anh cũng đều thấy xinh cả. Mập hơn một chút cũng không sao?” “Anh chỉ giỏi nói dối thôi” . “Em có muốn biết vì sao dạo này em càng lúc càng xinh không?” Lạc Anh cất giọng trầm ấm hỏi.

“Tại sao?”

Anh nghĩ lí do như thế nào, cô cũng muốn ngeh xem thử. Cho dù có lẽ, việc khen cô xinh cũng chỉ là một nghi thức để Lạc Anh an ủi cô khi mang bầu nặng nhọc mà thôi.

“Anh nghĩ là vì em đang mang thai con của anh đấy. Con của anh khiến cho em xinh hơn, em nói có đúng không?”

Cố có thể nói không sao? Nói như vậy bé con nghe được sẽ thấy buồn mất. Lạc Anh thấy Tịch Ly nãy giờ phản ứng hơi chậm chạp liền lo lắng hỏi: “Em đang thấy mệt sao?”

“Cũng không hẳn. Chỉ là từ lúc mang bầu em rất hay thèm ngủ. Ăn uống vẫn rất được, chỉ là có chút hơi buồn ngủ thôi.”

“Có vẻ như đứa nhóc trong bụng em là một con sâu lười ham ngủ nhỉ?” Lạc Anh đem mọi biến hóa trong thói quen sinh hoạt thường ngày của cô đổ hết lên đầu đứa bé, điều này khiến cho cô có chút không hài lòng.

Đây chỉ là phản ứng sinh lí bình thường của bà bầu mà thôi, cô cũng đã có lên mạng kiểm tra qua rồi. Anh sao có thể chưa gì đã mắng con như vậy chứ? “Anh mới lười ấy” Nói rồi hai mắt cô liền díp lại, không nhịn được cơn buồn ngủ mà ngáo một cái. “Được rồi, giờ em là nhất đó. Buồn ngủ thì mau nhắm mắt ngủ đi, đừng quên mai lại tới thăm anh là được.” “Em hiểu rồi, tạm biệt anh.”

“Được, tạm biệt” Tịch Ly nói rồi cúp máy. Sau cuộc trò chuyện này, tâm trạng của Lạc Anh quả thật

đã tốt lên rất nhiều.

Anh thờ thần nhìn lên trần nhà. Việc ở công ty tạm thời anh đã phân phó lại cho Diêu Tấn rồi nên cũng không có gì đáng lo ngại. Cậu ấy cũng đã nói xong việc sẽ qua

đây thăm anh.

Flinn và Anne thì cũng đã lên máy bay đến Italy trước khi anh tỉnh dậy trong bệnh

viện, cho nên bọn họ đương nhiên cũng chẳng biết chuyện này. Vậy là cái chiêu khổ nhục kế mà Flinn chỉ cho anh đã trở thành phế võ rồi, chẳng áp

dụng được chút nào nữa cả.