Ít ra như thế... trong lòng cô sẽ ít nhiều cảm thấy dễ chịu hơn. Lạc Anh được bác sĩ xử lý vết thương xong, anh cũng được tiêm thêm một liều thuốc giảm đau. Chính vì tác dụng của thuốc nên anh mau chóng ngủ thiếp đi, suốt thời gian đó Tịch Ly luôn túc trực bên cạnh anh, đương nhiên còn có cả Tịnh Quyền nữa. “Chị là Tịch Ly nhỉ? Ngoài đời chỉ trông xinh hơn trong ảnh mà đàn em tôi chụp trộm nhiều đấy. Không hổ danh là người anh họ tôi chọn mà” “Bớt nói nhảm di, anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi nhai đầu cậu đấy” Từ khi mang thai, không chỉ vẻ bề ngoài mà tính khí cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Đối với Lạc Anh thì luôn dễ dãi, còn đối với người ngoài càng lúc càng bài xích cùng khắt khe, thật giống như một con mèo nhỏ đang xù lông vậy.
Tịnh Quyền ôm bụng cười trước lời đe dọa của cô, anh ta chống tay lên trên giường, đưa một đôi mắt màu phượng màu đen tuyền hơi híp lại nhìn cô: “Chị thật giống như một con mèo hoang nhỏ. Nhưng từ bé đến lớn chưa ai dám đánh tôi đâu. Nếu như chị có cái gan đó thì chị sẽ là người đầu tiên của cuộc đời tôi đó” Người đầu tiên của cuộc đời luôn ấy à? Nói thì nghe hoa mỹ lắm. Tịch Ly trề môi nhìn anh ta, mặc kệ Tịnh Quyền ngồi một bên nói nhảm, tay cô vẫn duy trì nắm lấy bàn tay anh.
Tay Lạc Anh hiện tại có chút lạnh, vừa sờ giống như vô tình chạm vào một viên đá vậy, thật khiến cho lòng cô đau xót không thôi. “Chị không thắc mắc tại sao tôi lại bắt cóc chị sao?” “Tại sao?” “Vì chồng chị không chịu để ý đến tôi. Tôi gửi mấy trăm bức thư tuyên chiến trong suốt một năm trời mà anh ấy chẳng trả lời”
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi. Đây là cái lí do củ chuối gì vậy? Tịch Ly đưa một tay lên để trán. Trong mắt cô Tịnh Quyền quả thật là một tên ấu trĩ suy nghĩ khó nắm bắt mà. “Cậu đừng nói nhảm nữa, yên lặng để anh ấy nghỉ ngơi đi”
Tịch Ly thở hắt ra một hơi. Tịnh Quyền đưa mắt nhìn Lạc Anh sắc mặt có chút trắng xanh nằm trên giường bệnh, anh ta rốt cuộc cũng chịu thu lại nụ cười ngả ngớn trên môi, với tay lấy một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Tịch Ly.
Lại tầm ba tiếng trôi qua, rốt cuộc Lạc Phu Nhân cũng Lạc Lão Gia cũng tới được bệnh viện.
Lúc họ đến Lạc Anh còn chưa tỉnh lại, bà tưởng anh bị làm sao nên gấp gáp lay lay Lạc Anh. Cũng may mà có Tịch Ly giải thích rõ mọi chuyện, nói là do anh đang ngầm thuốc nên mới ngủ say như vậy. “Ha ha ha, tiểu tử. Con về nước lúc nào vậy, sao lại không báo cho cậu một câu?” “Con có gửi thư báo trước cho anh họ rồi, nhưng anh ấy không đọc qua thì phải.” “Thư à? Con đang ở thế kỉ nào vậy? Lạc Anh có bao giờ ra thùng thư lấy thư đầu
con?"
Lạc Cẩm VỖ Vỗ tay mình lên vai Lạc Tịnh Quyền, gặp lại đứa cháu này khiến cho tâm tình ông vô cùng vui vẻ, cũng quên mất “chuyện tốt đẹp” mà anh ta vừa gây ra cho con trai mình rồi. “Con cho rằng gửi thư tay sẽ có thành ý hơn, cho nên mới làm như thế? Lạc Tịnh quyền thoải mái để cho Lạc Lão Gia khoác tay lên vai mình, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ ra ý cười nồng đậm.
Một điều Tịch Ly không thể nào phủ nhận, là gen nhà họ Lạc quả thực vô cùng tốt.
Những người mà cô gặp qua đều cao ráo và đẹp trai, chẳng những thế gia cảnh cũng
tốt nữa.
Tịch Ly vô thức đặt tay lên bụng mình, thật hi vọng đứa bé này cũng sẽ giống như bố, có được một cuộc đời bình lặng. Nếu nó sở hữu dung mạo như cô, Tịch Ly có chút sợ nó cũng sẽ có số khổ như mình mất.
Lạc Phu Nhân nhìn hai chú cháu kia vui vẻ như cá gặp nước, bà ấy cũng chỉ biết lắc đầu. Loại việc này bà đã sớm quen rồi, từ nhỏ đến lớn có lúc nào Tịnh Quyền và Lạc Anh không đánh nhau bể đầu chảy máu đầu cơ chứ? Trưởng bối trong nhà đã nhiều
lần can ngăn, nhưng Tịnh Quyền cơ bản chính là một con gấu bám Lạc Anh, cứ cách
một vài năm là lại tới tìm anh tỉ thí. Cho nên người làm mẹ như bà muốn bảo vệ con
trai cũng đành chịu vậy, vì dù sao Lạc Anh cũng rất thoải mái với cậu em họ này, chưa
bao giờ bà thấy anh lớn tiếng với Lạc Tịnh Quyền cả.
Chính là vì cậu bé đã mất cha và mẹ ngay từ hồi còn bé, hiện tại đang sống ở nhà Lão Gia Tử. Nhưng ông ấy cũng đã mất cách đây hai năm rồi, cả một căn biệt thự rộng lớn bên Mỹ chỉ có mình Tịnh Quyền chung sống cùng với mấy người hầu, lại còn phải cai quản cả công ty. Đối với anh ta thật không dễ dàng gì. Bà còn cho là lần này Lạc Anh cũng sẽ dễ dàng cho qua lỗi lầm của Tịnh Quyền như
mọi lần, nhưng thực tế thì luôn khác xa so với tưởng tượng. Lạc Anh vừa tỉnh dậy, trông thấy Tịnh Quyền là liền xối cả mắng cho anh ta một trận. Cái gì mà đã lớn rồi nhưng không có trật tự, đã thế còn dám làm hại đến chị dâu. Tịnh Quyền ở một bên vừa nghe mắng vừa cười, thật khiến cho người ngoài nhìn vào còn tưởng anh ta bị hỏng não. Ăn mắng suốt mười mấy phút đồng hồ mà biểu cảm lại vui vẻ như trẻ con được cho kẹo vậy. “Lạc Anh, đủ rồi. Anh đừng nói nữa, giữ chút sức đi. Vết thương của anh vừa mới tái phát đó” Tịch Ly có chút hơi đau đầu, cô liền ấn anh nằm trở lại xuống giường, âm thanh trầm
thấp nói.
Lạc Anh biết cô đang mệt mỏi nên anh cũng thôi không làu bàu nữa, vết thương chỉ cần băng bó qua là được nên ngay trong ngày bọn họ cũng về nhà.
Quay đi quẩn lại, lúc về được tới biệt thự của Lạc Anh đã là xẩm tối rồi. Tịch ly dìu anh lên trên lầu, Lạc Tịnh Quyền cũng nghe theo lời mời của Lạc Lão Gia mà qua đây ăn cơm tối.