Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 234: Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?






Tịch Nhuệ nói rồi mở cổng ra, cùng với Tịch Ly và người nhà họ Lạc bước vào nhà. “Bố, mẹ. Con về rồi” Tịch Nhuệ là người đầu tiên bước vào trong nhà. Vu Phiến An thấy con gái đã lâu

không gặp, bà liền vui vẻ chạy ra.

Nhưng nụ cười trên môi bà liền cứng đờ lại sua khi thấy Tịch Ly, còn có cả Lạc Anh và bố mẹ anh ở phía sau nữa. Bà và chồng đều ở trong giới doanh nhân, cho nên đương nhiên không thể nào không biết tới anh rồi. Thấy ở phía ngoài cửa còn có mấy người đnag lỉnh kỉnh xách theo quà cáp trên tay, Vu Phiến An liền chau mày khó hiểu, giọng lạnh nhạt nói với Tịch Ly: “Tịch Ly cũng về rồi đấy à, mau vào nhà đi. Còn có. Lạc Thiếu Gia và bố mẹ của cậu

nữa”

Mọi người ngồi trên sô pha lớn, không khí thật sự rất trầm mặc. Tịch Lão Gia có việc phải ra ngoài vẫn chưa về nhà, cho nên trưởng sự bên nhà gái hiện tại chỉ có Tịch Phu Nhân mà thôi.

“Mẹ, mẹ có khỏe không?”

Tịch Ly cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà, cúi gằm mặt mà nói.

Từ lúc Tịch Ly trưởng thành, quan hệ của cô và mẹ ngày càng trở nên xa cách. Các cuộc trò chuyện cũng thưa dần, tới việc hỏi thăm nhau một cách bình thường cũng cảm thấy khó khăn. Tịch Phu Nhân đứng lên rót trà, cũng không trả lời cô mà trực tiếp đi thẳng vào vấn

đề:

“Không biết hôm nay Lạc Thiếu Gia và người nhà tới đây là có chuyện gì vậy? Chúng ta vốn không quen biết nhau, nên sự đường đột này của mọi người khiến cho tôi cảm thấy khá bất ngờ đấy”

“Xin lỗi vì sự đường đột này, chúng tôi không có thông tin liên lạc của Tịch Phu Nhân đây nên không liên lạc trước với bà được. Đích thực hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện muốn trình bày với Tịch Phu Nhân cùng Tịch Lão Gia. Không vòng vo để làm tốn thời gian của bà thêm nữa, chúng tôi muốn hỏi cưới Tịch Ly” “Hỏi cưới?”

Vu Phiến An mở lớn hai mắt ngay sau câu nói của Lạc Phu Nhân. Đây là loại chuyện thần kì gì vậy? Người như Tịch Ly mà lại có thể đường đường chính chính gả vào nhà họ Lạc mà chẳng mắc phải một sự phản đối nào sao? Loại chuyện này, làm sao bà tin được? Vu Phiến An cho là Lạc Phu Nhân chưa nắm được rõ mọi thứ về Tịch Ly, cho nên liền

lên tiếng:

“Lạc Phu Nhân, thứ cho tôi nhiều lời. Nhưng hẳn bà chưa biết tới quá khứ của Tịch Ly đâu nhỉ? Con bé từng có một đời chồng, cũng đã từng ly hôn. Nó... Cũng suýt chút nữa trở thành mẹ rồi”.

Vụ Phiên An không chút nào kiêng dè mà đem toàn bộ quá khứ của cô một thẳng thắn phanh phui. Không phải chính tại nghe thì Tịch Ly cũng thật không dám tin mẹ mình lại là người như vậy. Tốt xấu gì cô cũng là con gái của bà mà, sao bà có thể động chạm tới vết thương lòng của cô như vậy chứ?

Đứa con đầu tiên mà cô có với Quân Thành, mặc dù nó đã chết trong bụng cô trước lúc chào đời, nhưng Tịch Ly vẫn chưa lúc nào quên đi nó. Tại sao bà ấy có thể nói như cô đã hoàn toàn phủi bỏ quá khứ, sao có thể cho là cô giấu diếm nhà họ Lạc? Tính tình của Tịch Ly trời sinh thẳng thắn. Đã không tiếp nhận thì thôi, chứ một khi đã quyết định bắt đầu một mối quan hệ nào đó, cô nhất định sẽ nghiêm túc đem mọi

chuyện của bản thân mà nói ra. Quá khứ của cô mặc dù đen tối thật, nhưng cô chưa từng coi nó là vết nhơ. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao nhất định phải nhắc cho cô nhớ đến đứa bé kia chết như thế nào?

Mẹ ruột của cô mong cô luôn ôm mối hận việc đứa con đầu tiên của cô mất là do cha và dì nó hãm hại sao?

Lạc Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô thông qua bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy bàn tay gầy nhỏ của cô, anh làm sao không biết Vu Phiến An đã khiến cô đau lòng rồi chứ?

Quen nhau lâu như vậy, anh đương nhiên biết được đâu là điều cấm kị của Tịch Ly. Nhưng điều càng khiến anh không ngờ tới là một người mẹ ruột lại có thể ở ngay trước mặt người ngoài xỉ nhục con gái mình như vậy.

Lạc Anh thật sự thấy vô cùng thương cô, cho nên anh càng ra sức nắm chặt lấy tay cô, muốn truyền cho cô thêm hơi ấm và dũng khí để cô bình tĩnh lại.

“Tịch Phu Nhân đã lo lắng thừa thãi rồi. Con dâu chúng tôi như thế nào, chúng tôi đều biết rõ. Làm người thì nên biết nhìn về phía trước, nếu cứ đi thụt lùi về phía sau thì sẽ ngã sưng mặt lúc nào không biết đâu”. Lạc Phu Nhân cũng chẳng kiêng dè gì mà trực tiếp chặt chém Vu Phiến An. Người

đàn bà này mà xứng đáng làm mẹ sao? Cái thể loại mẹ gì vậy chứ? May mà Lạc Phụ

Nhân đã tìm hiểu rất kĩ về cô rồi, nếu không giả sử như phải hôm nay mới là lần đầu tiên được nghe tới quá khứ của Tịch Ly, thì có phải gia đình bà đã dễ dàng bị bà ta tẩy não rồi hay không?