“Đúng vậy, bố vợ. Hôm nay con tới đây là vì muốn xin phép bố cho con cưới em ấy” Lạc Anh hiện tại đã chuyển chú ý qua Tịch Lão Gia. Anh cảm thấy rất rõ ràng Tịch Phu Nhân chẳng có chút thiện ý nào với mối hôn sự này cả, cho nên anh cũng chẳng muốn gượng ép bản thân lãng phí thời gian để thuyết phục một người mà chẳng đưa lại chút kết quả nào làm gì cả.
“Chuyện này là sao đây?” Tịch Lão Gia đương nhiên sẽ không khỏi choáng váng trước thông báo này, dù sao ông cũng đã lâu rồi không gặp lại Tịch Ly, Bây giờ bất ngờ trở về nhà, cô lại đem cho ông một món quà bất ngờ như vậy, đương nhiên là ông phải cảm thấy ngạc nhiên rôi. “Mọi người cứ ngồi xuống đi, có gì thì từ từ nói chuyện”.
Hành động của Tịch Khâm có chút gượng gạo ngồi xuống ghế sô pha. Vu Phiến An ngồi ở bên cạnh khẽ thúc vào tay ông, sau đó ghé vào tai chồng mình mà nói nhỏ: “Ban nãy tôi đã từ chối mối hôn sự này rồi. Ông còn muốn tiếp tục nói chuyện gì với
họ chứ?”
“Bà yên lặng chút đi.”
Tịch Khâm chau mày, nhỏ giọng nói với vợ mình. Tính tình vợ mình đương nhiên là ông hiểu, sống với nhau hơn nửa đời người rồi, ông làm sao không biết Vu Phiến An là người nhiều sự thế nào chứ, đã thể sự thiên vị Tịch Nhuệ của bà lại thể hiện rất rõ ra bên ngoài, không ít lần ông đã nghe những đồng nghiệp, bạn bè xung quanh bàn tán về vấn đề này, nhưng dù cho ông có từng cố gắng góp ý nhiều lần như thế nào, bà ấy một chút cũng chẳng thèm sửa đổi. “Uống nước. Mọi người uống nước đi”. “Tịch Nhuệ, con vào trong hầm giúp bố một ấm trà nhé.”
Tịch Lão Gia nói rồi đưa ẩm trà về phái Tịch Nhuệ. Cô ấy vừa vương tay ra định đón lấy thì Tịch Phu Nhân đã đưa tay ra ngăn cách hai bố con:
“Làm cái gì vậy? Sao lại sai Tiểu Nhuệ? Muốn uống trà thì bảo Tịch Ly ấy. Dù soa người nhà họ Lạc đến đây cũng là để bàn chuyện cưới xin với Tịch Ly, có phải là để hỏi cưới Tịch Nhuệ đâu. Ông sai vặt nó làm gì?” Vu Phiển An chau chặt chân mày mà nói.
“Để con làm cho ạ”.
Tịch Ly thấy thái độ của mẹ gay gắt như vậy liền đứng lên xung phong đi pha trà, nhưng Tịch Nhuệ lại nhanh hơn một bước giơ tay mình cao hơn tay mẹ mà lấy đi tách trà từ tay bố mà quay người đi vào trong bếp:
“Chị cứ tiếp tục ngồi đó nói chuyện đi. Chút chuyện nhỏ này cứ để em làm là được rồi”
“Con..." Vu Phiến An câm nín nhìn Tịch Nhuệ. Đứa con này của bà hôm nay rốt cuộc là đã bị
đập đầu vào đâu vậy chứ? Sao tự nhiên lại trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như
vậy?
“Thế, mọi người đi vào vấn đề chính thôi nhỉ?
Tịch Lão Gia lại bắt đầu lên tiếng.
“Tôi đã đi xem ngày rồi. Thầy bói bảo ngày mười lăm tháng sau là ngày lành tháng tốt, phù hợp để hai đứa cưới xin. Không biết ý kiến anh Tịch đây thế nào?” Lạc Phu Nhân trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình.
“Tịch Ly, con nghĩ như thế nào?”
Tịch Khiêm chưa vội vàng đưa ra quyết định mà ông muốn lắng nghe tâm tư, nguyện vọng của con gái mình trước đã. "Con..." “Con muốn ở bên cạnh Lạc Anh ạ, mong bố chấp nhận mối quan hệ của bọn con. Con biết chuyện này đối với cô có lẽ rất khó khăn, nhưng anh ấy là người mà con yêu, chỉ có ở bên anh ấy con mới có thể làm chính bản thân mình, mà không phải cố gắng trở thành một người nào khác.” “Con có hạnh phúc không?” Tịch Lão Gia nghe cô nói xong liền nhìn thẳng vào mắt cô. Tịch Ly cũng lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt ông, để cho công có thể nhìn thấy sự kiên định của mình: “Hiện tại con đang rất hạnh phúc”
“Vậy còn tương lai, con có chắc chắn được con cũng sẽ hạnh phúc được như bây
giờ không?”
Không phải là ông không tin tưởng con gái mình, nhưng là bậc làm cha mẹ, ông thật sự rất lo lắng cho Tịch Ly. Cô đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ rồi. Nếu như sự lựa chọn lần này của cô lại là sai lầm, nhất định cả đời này cô sẽ không thể tiếp
tục mở lòng với bất kì một ai nữa mất.
“Con chắc chắn.”
Lạc Anh lên tiếng trả lời thay cô, bàn tay to lớn của anh cũng bao lấy tay cô. “Con dám dùng tính mạng của mình để đảm bảo cuộc sống sau hôn nhân của con và cô ấy cũng sẽ hạnh phúc như hiện tại. Sau này, cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả,
bố vợ à”.
“Lạc Anh, cậu thay đổi cách xưng hô cũng nhanh quá đó”. Tịch Lão Gia đưa tay lên để trán, giới trẻ bây giờ đều dẻo miệng như vậy sao? Mà cũng không lạ lùng gì, vì Lạc Anh là người lão luyện trên thương trường, có loại người nào mà anh chưa từng tiếp xúc đầu cơ chứ, cho nên dĩ nhiên anh phải rất có tài ăn
nói rồi.