Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 239: “Có ai ở nhà không?”






“Chủ quán, cho thêm một phần bánh cuốn nữa” Lạc Anh giơ tay lên gọi món giúp cô, Tịch Ly ngồi đối diện với anh cười khúc khích. Ăn tối xong, hai người lại lái xe trở về nhà. “Hai đứa về rồi đấy à?” Lạc Cẩm đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, nghe thấy có tiếng mở cửa liền lên tiếng hỏi.

“Vâng. Bố về lâu chưa ạ?”

Tịch Ly lên tiếng. Lạc Cẩm gật gật đầu, sau đó nói với Tịch Ly: “Chuyện hôn sự của hai con bố mẹ đã bàn bạc kĩ càng rồi. Con không cần quá lo lắng nữa đâu, mọi thứ đã ổn thỏa rồi” . “Mẹ con... Có đi ăn tối cùng mọi người không ạ?” Tịch Ly thắc mắc. “Bà ấy bảo cảm thấy hơi mệt nên không đi cùng. Nhưng có Tịch lão gia đi với bố mẹ, về chuyện này con không cần bận tâm đâu. Từ giờ cứ cố gắng chăm chút bản thân để trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong hôn lễ là được rồi. Mấy cái như mỹ phẩm hay gì đó, con cứ dùng thẻ của Lạc Anh mà mua thôi, không cần phải thấy tiếc tiền thay cho nó”. Lạc Lão Gia tươi cười nhìn cô nói.

“Không cần vậy đâu ạ”

Tịch Ly nghe Lạc Lão Gia nói vậy liền lắc đầu xua tay. Cô cũng đâu có xài hao đến vậy đâu chứ, nói không phải tự kiêu nhưng da dẻ hiện tại của cô cũng mịn màng trắng trẻo lắm rồi, thật sự không cần thiết phải dùng tới mỹ phẩm.

“Trợ lý Diêu. Ngày mai cậu đưa đến cho tôi mấy bộ mỹ phẩm tốt nhất trên thị trường hiện nay nhé” “Ừ, đắt một chút, quan trọng là công dụng, đừng sử dụng loại khiến kích ứng da.” Trong lúc Tịch Ly đang bận từ chối thì Lạc Anh đã nhanh tay nhấc máy lên gọi cho trợ lý, sau đó quay đầu qua nhìn gương mặt ngơ ngác của Tịch Ly: “Bố đã nói đúng đấy. Em đừng tiếc tiền cho anh, tiêu thật nhiều tiền vào. Trong lễ cưới sắp tới của chúng ta, em nhất định phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lễ đường, là cô dâu xinh đẹp nhất từ trước đến nay.

Anh nói rồi nắm lấy tay cô đi lên lầu, để lại Lạc Lão Gia ngồi ở trên ghế sô pha vừa nhìn theo đôi trẻ nắm tay nhau lên lầu vừa che miệng cười tủm tỉm.

“Ông đang cười cái gì đấy?”

Lạc Phu Nhân tay cầm một đĩa hoa quả từ trong bếp đi ra, khó hiểu nhìn Lạc Lão Gia mà hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy được làm người trẻ quả thật tốt”.

“Mau ăn đi, giá cả rồi chứ còn trẻ trung gì nữa đâu cơ chứ”.

Lạc Phu Nhân ghim nĩa vào một miếng kiwi rồi đem đến trước miệng Lạc Lão Gia, ông ấy cũng vô cùng phối hợp mà há miệng ăn một miếng. “Vị như thế nào?”

“Ngọt” Ở bên phía biệt thự Quân Gia, lúc Tịch Nhuệ trở về Quân Thành cũng đã tỉnh lại. Mới mấy ngày chưa cạo thôi mà râu anh hiện tại đã lún phún, thần sắc cũng xấu hơn rất nhiều.

“Quân Thành, chiều nay em đã gặp Tịch Ly”

Tịch Nhuệ đứng đối diện với anh. Quân Thành đang rót nước vào trong cốc, ngay khoảnh khắc Tịch Nhuệ vừa cất lời, tay anh liền buông ra khiến cho chiếc cốc thủy tinh rơi xuống mặt bàn, hơi nứt một chút ở phần miệng cốc.

“Tại sao lại đi gặp Tịch Ly, em lại đã làm gì cô ấy?”

Anh hoảng loạn chạy tới bên cạnh Tịch Nhuệ, tay nắm chặt lấy bả vai cô, khiến cho xương cốt cô ấy truyền đến cảm giác đau đớn, buộc Tịch Nhuệ phải chau mày.

“Thành, anh làm em đau”

Tịch Nhuệ rơm rớm nước mắt nhìn anh, âm thanh có chút run rẩy nói: “Em chỉ là gặp mặt chị ấy để làm hòa thôi. Bọn em đã hóa giải mọi tranh chấp trước đây với nhau rồi, em thật sự không làm gì có hại tới chị ấy cả”

“Là vậy sao?”

Quân Thành nghe đến đây, sự căng thẳng trong lòng một giây trước liền được thả lỏng. Thấy đôi mắt Tịch Nhuệ ngân ngẩn nước, anh có chút áy này nhìn cô ấy: “Xin lỗi em, em không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?” “Em..."

“Không sao đâu”. Tịch Nhuệ lắc lắc đầu rồi quay người rời đi. Đương nhiên là đau, đau đến mức tim muốn nổ tung ra luôn vậy. Nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ khóc lóc bù lu bù loa lên để khiến anh phải ân cần dỗ dành mình. Nhưng Tịch Nhuệ biết tình hình hiện tại đã thay đổi rồi. Cô ấy không phải là người duy nhất Quận Thành nhìn nữa, tình cảm của anh cũng chỉ không đặt lên một người phụ nữ duy nhất là cô nữa.

Thời thể thay đổi, bây giờ thậm chí Tịch Nhuệ còn hoài nghi mình có còn có chỗ đứng trong tim anh nữa hay không. Hay tất cả những dịu dàng cùng kiên nhẫn hiện tại anh đối với cô chỉ là vì trách nhiệm, vì những lời hứa với cô từ lúc trước? “Có ai ở nhà không?”