Tịch Ly yên lặng quan sát một màn cãi cọ yêu đương trước mặt. Ừm, đột nhiên cô cảm thấy, người đàn ông này có chút giống Lạc Anh. Hoặc là nói
đàn ông không ít thì nhiều đều sẽ có những điểm tương đồng nhất định với nhau, nhất là trên phương diện tình cảm. Nói chuyện thêm một lúc, Tịch Ly thấy điện thoại trong túi xách reo lên. Cô mở túi ra xem, là Lạc Phu Nhân gọi tới. Ôi trời, chỉ mới ngồi có một chút thôi mà đã mười một giờ rưỡi rồi, nói chuyện vui vẻ
quá nên cô cũng quên để ý đến giờ giấc. Tịch Ly nghe máy xong thì nói lời tạm biệt với Alan và Cố Huệ. Lạc Phu Nhân bảo bà
tự tay làm bánh cuốn, bảo cô mau về ăn cho nóng, kẻo để nguội sẽ không ngon.
Mặc dù Tịnh Quyền bảo gọi đứa bé là Chanh, nhưng cô lại không thích cái tên này
cho lắm. Nếu như gọi tên thằng bé dựa theo món ăn mà cô thích trong thời kì thai nghén, thì ông vua của bảng xếp hạng tất nhiên là bánh cuốn nhân thịt rồi.
Tịch Ly ôm một bụng háo hức về nhà, vừa về tới nhà là cô liền lập tức chạy nhanh
vào trong bếp.
Chỉ là... Bếp nhà cô hôm nay hơi lộn xộn thì phải, trên thành bếp cùng dưới sàn nhà
đều là bột bánh đổ khắp nơi.
"Ông rốt cuộc có biết làm không thể? Đổ bột cái kiểu gì mà bánh nát hết thế kia?” “Từ từ, tôi đang cố làm đây. Bà giục tôi làm gì chứ?” Lạc Lão Gai tay lóng ngóng lấy bánh cuốn ra khỏi nồi hấp, nhưng mỗi lần ông nhấc lên là vỏ bánh lại rách đội ra.
“Thôi thôi ông đi ra chỗ khác đi. Đứng đây chiếm hết cả đất của tôi rồi. Ông mà cứ làm với tốc độ như này thì chờ đến năm thu nữa con dâu và cháu nội của tôi mới có
bánh mà ăn mất.”
Lạc Phu Nhân nói rồi giành lấy cái đũa dài từ trong tay Lạc Lão Gia. Nhưng ngay khi bà lấy vỏ bánh lên, tình hình vừa rồi diễn ra với tay nghề của lạc Lão Gia cũng áp dụng y chang lên bà.
“Lại một lần nữa” Lạc Phu Nhân không cam tâm đổ lên một lớp bột mới, nhưng kết quả vẫn là vỏ bánh bị rách ra. “Ông mua cái nồi này ở đâu vậy? Để sau này tôi cạch mặt cái cửa hàng đó ra. Tay nghề của tôi tốt như vậy, nhất định là do cái nồi này có vấn đề rồi” Lạc Phu Nhân bực tức quay sang Lạc Lão Gia mà nói. Khóe môi Lạc Cẩm hơi giần giật mà nói: “Tại sao ban nãy bà chê tôi dữ lắm mà? Sao bây giờ giận cá lại qua chém thớt như vậy chứ?”
“Ông.”
“Thưa ba mẹ, con mới về.” Tịch Ly nói rồi đi tới bên nồi bánh cuốn. Loại nồi làm bánh này hiện nay khá là phổ biến rồi, trước đây cô cũng từng thấy bà chủ quán bánh cuốn trực tiếp cuốn bánh như thế nào, nên cô có một chút niềm tin rằng bản thân mình cũng làm được. “Tịch Ly, còn về rồi đấy à? Đợi một chút nhé, bánh sắp được rồi.” “Tôi thấy chẳng sắp một chút nào. Để cho an toàn thì chúng ta đặt bánh ở ngoài tiệm về ăn đi.” “Đồ ăn ở bên ngoài mà ông khen an toàn à?” Lạc Phu Nhân liếc mắt qua nhìn Lạc Lão Gia, ngay lập tức khiến cho ông chột dạ
mà không nói thêm câu nào nữa.
Tịch Ly đưa tay lên che miệng cười tủm tỉm. Ba mẹ chồng tương lai của cô thật sự rất đáng yêu, không khí giữa hai người họ bao giờ cũng giống như những người trẻ yêu đương với nhau vậy. “Bố mẹ để con làm thử được không ạ? Con từng thấy chủ quán bánh cuốn gần khu mình ở cuốn thử rồi” “Nhưng trong bếp nóng lắm, mẹ thấy con nên ra ngoài ngồi đợi thì hơn” “Không sao đâu ạ” Tịch Ly nói rồi cầm lấy cây đũa dài trên tay Lạc Phu Nhân. Không biết là có phải do may mắn hay không, nhưng mấy cái bánh cô cuốn thì hoàn toàn lành lặn, chẳng bị rách một cái nào cả.
Hai ông bà nhà họ Lạc khó hiểu đứng ở một bên quan sát cô, thật không hiểu vì sao
cô làm trông nhanh gọn như thế mà hai ông bà thì từ nãy đến giờ đã phá banh
chành cái bếp rồi.
Rất nhanh bốn đĩa bánh cuốn đã được cuốn xong. Tịch Ly đem bánh bay lên trên bàn. Hôm nay thím Cổ cùng ăn trưa với bọn họ. Mặc dù có hơi kì công một chút nhưng phải thú thật bánh cuốn hôm nay vị rất ngon, không khác mua ngoài tiệm là
mây.
Ăn uống xong xuôi thì cũng đã là gần một giờ chiều rồi. Hôm nay đúng là kì lạ, cô không có cảm giác buồn ngủ một chút nào, chắc là do thai kì đã đi vào thời kỳ ổn định nên cơ thể cô cũng đã thích nghi được rồi.