Lúc vừa bước vào trong phòng bếp, hai người đã thấy một cuộc cãi cọ nổ ra. Mà nguyên nhân... Lại là do cái nồi làm bánh cuốn.
“Tôi bảo bà chờ nó chín rồi hãy nhấc lên mà, bà vội vàng quá nên nó rách hết cả ra
rồi kia kìa”
“Con mắt nào của ông thấy bánh chưa chín hả? Đây chẳng phải là hấp lâu quá ngấm nước nên nó mới nhão ra thế này sao?” “Phu Nhân, Lão Gia, hai người.” Thím Cố đứng ở một bên quan sát lắp bắp khuyên ngăn hai người, nhưng hai ông bà
vẫn tiếp tục cãi vã.
Lạc Anh lần trước chưa có cơ hội chứng kiến cảnh này, nên bây giờ anh liền vô cùng
thắc mắc quay sang hỏi cô: “Nhà mình từ bao giờ có cái nồi này vậy?” “Lần trước mẹ mua về để là bánh cuốn cho em, nhưng bố mẹ đều không cuốn được. Lần này có vẻ lịch sử lặp lại rồi”
Tịch Ly vừa nói vừa đưa tay lên để trán.
“Làm bánh cuốn sao?”
Lạc Anh đưa tay lên sờ cằm, sau đó không nói không bằng tiến tới dành lấy muôi và đũa từ trên tay mẹ mình đòi đổ bánh: “Con cũng muốn thử” “Làm được không đó? Tới người tài hoa như bố con còn không làm được mà” Lạc Cẩm dùng một ánh mắt chứa đầy nghi ngờ nhìn Lạc Anh. “Đương nhiên là làm được. Con là ai cơ chứ?” Hợp đồng bạc tỷ anh còn kí được, chứ huống gì là mấy cái việc đổ bánh tào lao bí
đạo này?
Nhưng mà người tính không bằng cái nồi bánh cuốn tính. Anh có cố như thế nào
cũng không làm được một cái bánh lành lặn, Tịch Ly đứng ở xa quan sát một nhà ba người kia đang nhìn chằm chằm vào nồi bánh vô tội như muốn đồ sát nó, cho nên cô đành xắn tay áo lên mà đi về phái trước: “Mọi người để con làm cho ạ?” “Đành vậy thôi nhỉ?” Lạc Phu Nhân đưa tay áp lên má mình rồi thở dài: “Biết cái nồi này cứng đầu như vậy sáng nay mẹ đã không làm bánh cuốn rồi. Rước cực vào thấy thôi” “Tịch Ly, bỏ đi em. Mình ra quán mua cũng được, đứng gần cái nồi này nóng như thế”
Lạc Anh không đành lòng để cô đứng bếp liền lên tiếng. Lạc Cẩm thấy vậy cũng phụ họa: “Đúng đó con dâu. Sáng nay hai đứa có hẹn đi với cửa hàng đi chụp ảnh cưới mà đúng không? Thôi bỏ đống này đi, chúng ta xuống cổng khu mua bánh của tiệm chú
Trương cũng được.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao mẹ cũng làm sẵn nguyên liệu cả rồi, bỏ đi như vậy thì rất phí”
Tịch Ly tươi cười nhìn hai bố con Lạc Anh rồi bắt đầu cuốn bánh. Rất nhanh chóng
cô đã cuốn xong mấy đĩa rồi, cả nhà cùng nhau ăn sáng rồi dọn dẹp lại căn bếp.
Trước lúc ra khỏi nhà, Lạc Phu Nhân vẫn không yên tâm mà dặn dò có đủ điều. Tịch Ly vâng vâng dạ dạ, nhưng vẫn không khiến bà yên tâm.
“Mẹ, được rồi mà. Có con đi cùng cô ấy chứ có phải một mình Tịch Ly đi đâu, mẹ không cần lo lắng thế”. “Mẹ chỉ muốn hai đứa cẩn thận hơn thôi mà. Dù sao bây giờ trong bụng Tịch Ly cũng đang mang cháu nội của mẹ đó, nên hai đứa càng phải cẩn thận hơn” “Con hiểu rồi ạ. Mẹ, bọn con đi nhé” Tịch Ly tươi cười rồi nhanh chóng nắm lấy tay anh mà đi ra ngoài cửa, mở cửa xe mà bước lên. Cửa hàng bán đồ cưới mà anh chọn ở trung tâm thành phố nên không cách xa biệt thự cho lắm, lái xe tầm ba mươi phút thôi là đã tới nơi rồi.
Đứng trước cửa hàng váy cưới lớn như vậy, tim Tịch Ly rõ ràng đập mạnh hơn, cô cảm thấy hồi hộp.
Nói là một đám cưới đúng nghĩa thì đây đối với cô cũng là lần đầu tiên. Vì cuộc hôn nhân lúc trước hoàn toàn chỉ là do cô tự mình đa tình. Lúc đó ở chỗ thử váy cưới chỉ có một mình cô, Quận Thành chỉ đến sau khi cô thử váy xong, lại còn dẫn theo cả Tịch Nhuệ.
Quá khứ đau thương là như thế, nhưng thật không ngờ lại có một ngày, có một lần nữa lại trở thành cô dâu, được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy. Nhưng lần này không phải chỉ có một mình cô cô đơn đứng trước gương tự ngắm mình nữa. Mà lần này đã có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, là người sẽ trở thành chú rể của cô, là người sẽ đi cùng cô đến hết quãng đường còn lại.
Một đời dài như vậy, không mong ước gì nhiều. Điều Tịch Ly mong muốn chỉ là có thể làm một người bình phàm, nắm lấy tay người mình yêu, cũng đi qua một đời bình lặng, có thể mỗi ngày cùng ngắm mặt trời lên rồi lại lặn cùng với nhau mà thôi.