Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 253: Anh thấy em thế này nhìn có được hay không?






Nữ nhân viên thấy cô đã sẵn sàng liền kéo rèm lên mà không báo trước. Lạc Anh đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào khu thử đồ, tấm rèm màu be nhat đột ngột được kéo lên, ánh mắt anh đặt đúng trên người cô, khiến cho tim anh trong ngực trái khẽ đập thịch một cái. Nói không ngoa, nhưng từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy xúc

động như vậy.

Tịch Ly quay người lại thấy anh đã ngồi đợi sẵn ở trên ghế. Thoạt đầu cô có chút bất ngờ, nhưng lát sau liền chuyển thành ngại ngùng cùng hồi hộp mà tiến dần về phía

anh:

“Lạc Anh, anh thấy như thế nào?”

Cô khẽ nâng váy lên, ngượng ngùng đưa mắt lén nhìn biểu cảm của anh. Nhưng đã đợi hơn hai phút anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm không nói gì, khiến cho cô càng lúc càng căng thẳng. Anh không phải... Là thấy không vừa ý với dáng vẻ này của cô đấy

chứ:

“Bộ váy này... Không hợp với em sao?” Ừm, bản thân cô cũng biết mình không phải trời sinh đã mỹ lệ. Nhan sắc của cô cũng chỉ ở mức độ bình thường, cho nên không đáp ứng được kì vọng của anh cũng là điều mà cô đã đoán trước. Chỉ là thấy anh không nói gì như vậy, cô cảm thấy có chút buồn. Cũng thấy... Hơi tủi thân. Vì dù sao cô cũng đã cố gắng để chọn một bộ đồ hợp với bản thân nhất rồi, không đẹp thì biết làm sao được chứ.

Cô có chút buồn bã quay lưng đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì từ phía sau một cánh tay to lớn đã vươn tới mà ôm ngang eo cô, kèm theo đó là hơi thở nóng rực của Lạc Anh phả lên vành tại cô: “Bây giờ chúng ta đám cưới luôn đi, có được không?”

Thanh âm của anh phải nói là cực kì, cực kì nghiêm túc khiến cho Tịch Ly cảm thấy thật có chút giật mình. Chỉ với vài giây trước đây thôi, người đàn ông này vẫn còn đứng trơ ra như một pho tượng. Vậy mà tại sao bây giờ lại trở nên kích động như vậy chứ? Còn muốn ngay lập tức cưới cô. “Em thấy anh không nói gì, còn nghĩ là anh không thích em mặc bộ đồ này chứ. Như

thế nào, anh thấy em thế này nhìn có được hay không?"

Tịch Ly vùng ra khỏi cái ôm của anh rồi quay mặt lại đứng đối diện với anh. Giây phút nhìn thẳng vào mắt anh, cô cảm giác được sự dịu dàng thắm thiết đang bao lấy xung quanh cơ thể mình.

Lạc Anh nắm lấy tay cô, nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô kề sát lại môi mình, cúi đầu

đặt lên tay cô một nụ hôn mà nói: “Rất đẹp, vô cùng đẹp. Đẹp hơn bất cứ khung cảnh nào anh từng thấy qua trên đời” “Anh... Nói quá rồi đấy.” Tịch Ly có chút ngượng ngùng, mặt cô hơi đỏ lên, muốn thu bàn tay mình về nhưng

không được, môi anh vẫn liên tục duy trì động tác cúi xuống hôn lấy hôn để lên bàn tay cô.

Tịch Ly bị cô nữ nhân viên kia nhìn đến mất tự nhiên, cô chẳng còn cách nào khác

nữa, đành phải lên tiếng ngăn anh lại: “Được rồi mà, anh đừng hôn nữa. Tay em đỏ hết cả lên rồi.” “Được, vậy không hôn tay nữa, anh chuyển qua hôn chỗ khác” “Này! Ý..” Còn chưa kịp nói hết câu ý em không phải vậy, Lạc Anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn

sâu, chặn đứng mọi lời mà cô vừa định nói.

"Um..."

Đôi môi Tịch Ly bất ngờ bị anh tập kích một cảm giác ấm nóng dần phủ khắp đôi môi khiến cho nhiệt độ cơ thể cô ngay lập tức liền tăng cao, không chỉ có mỗi gương mặt thôi đâu mà cổ và tai đều ửng đỏ.

Lạc Anh không ngần ngại có người khác ở đây, anh duy trì một nụ hôn sâu kiểu Pháp với cô rất rất lâu, cho tới khi Tịch Ly vì thiếu khí không nhịn được nữa mà đập tay loạn xạ vào trước ngực anh thì anh mới miễng cưỡng buông cô ra, sau đó dùng ngón tay thô ráp của mình vuốt ve qua lại trên cánh môi dưới của cô, thưởng thức đôi môi anh đào căng mọng cùng gương mặt đều đã bị anh làm cho ửng hồng, không nhịn được xúc động trong lòng mà cảm thán một câu: “Thật đẹp”