“Còn không phải sao?” Bàn tay lớn của anh xoa qua xoa lại trên bụng cô. “Em vì tên nhãi con còn chưa ra đời mà bài xích anh, không cho anh đụng chạm. Còn chưa ra đời đã tranh sủng với anh rồi, nếu như không phải vì tập đoàn cần có người thừa kế thì anh cũng chẳng cần giữ lại kẻ thứ ba này đâu”. “Anh đang nói cái gì vậy hả? Lỡ như con nghe thấy thì sao?” Tịch Ly đưa tay đánh mạnh lên đầu cô một cái. Ông bố này đúng thật là ấu trĩ mà, suy nghĩ cái kiểu gì đấy không biết. Cô cũng thật sự là cúi đầu chịu thua cái luật rừng này của anh. Thấy anh bị mình đánh mà không nói gì, cô liền cho rằng anh đang giận. Bởi vì cái đánh vừa rồi cô không có tiết chế lực nên có hơi mạnh tay một chút, không phải thật sự đã làm đau anh rồi chứ?
“Em làm đau anh rồi sao? Xin lỗi anh, em không phải là cố ý”
Cô đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen hung của anh, âm thanh dần dịu lại mà nói.
Lạc Anh được nước lấn tới, lại một lần nữa vùi mặt vào ngực cô mà cọ qua cọ lại. Đôi bàn tay to cũng không hề rảnh rỗi mà vòng ra sau ôm lấy cái eo cô: “Vì sao không cho anh đụng chạm vào em chứ? Em là của anh, tại sao lại không cho
anh sờ?” “Được, của anh, đều là của anh hết. Anh muốn sờ em như thế nào đều được”
Tịch Ly bất lực thở dài xoa xoa mái tóc anh. Nếu như hiện tại không đáp ứng anh, thì
cô chẳng biết người đàn ông mình đầy kinh nghiệm này sẽ bày ra trò gì để làm nũng với cô nữa đây.
Để cho anh ôm hôn chán chê, cô bắt đầu cảm thấy có chút mệt, chỉ muốn ngay lập
tức thay bộ váy này ra mà về nhà thôi.
Mặc dù chưa kết hôn nhưng cô có cảm giác mình đã coi biệt thự của Lạc Anh như nhà của mình rồi, đương nhiên cũng coi người thân của anh sớm đã thành người thân ruột thịt của mình.
Bố mẹ chồng tương lai đối với cô tốt như vậy, sao cô lại không yêu quý họ được chứ? Cô thích mọi người trong gia đình Lạc Anh quá rồi, bây giờ nhà anh có đuổi hay có ai
tới cho cô tiền bảo cô rời xa họ thì cô cũng chẳng chịu đi đâu.
“Lạc Anh, được rồi mà. Nếu anh thấy ổn rồi thì chúng ta về nhà nhé? Em cảm thấy có chút hơi mệt rồi”
Tịch Ly chủ động tách ra khỏi anh rồi nhẹ nhàng tên tiếng. “Làm sao mà về được? Em còn chưa xem xem chú rể tương lai của mình có bộ dạng thế nào mà?” Trên gương mặt Lạc Anh lúc này hiện ra rất rõ bốn chữ: Mau khen anh đi. Tịch Ly khẽ thở dài một cái, đưa mắt nhìn qua anh. Nói thế này không biết là có quá đáng hay không, nhưng hằng ngày cô đều thấy anh bảnh bao trong bộ vest phẳng phiu mà, cho nên bây giờ anh mặc bộ đồ này, căn bản là cô cũng chẳng thấy có gì khác so với ngày thường cả. “Đẹp trai, hôm nay anh đẹp trai lắm đấy”.
Tịch Ly tặc lưỡi giơ tay trái lên làm thành nút like nhìn anh mà nói. Lạc Anh được cô khen đương nhiên rất hài lòng, liền vui vẻ hôn một vài lên trán cô: "Anh biết thế nào em cũng thích bộ này mà. Bận rộn nửa ngày cảm thấy mệt rồi có đúng không? Đi thôi, chúng ta ra ngoài thanh toán trước rồi về nhà” “À, trước lúc về em ghé qua đây với anh một chút nhé” “Qua đâu ạ?” Tịch Ly thắc mắc nheo mắt hỏi anh. Lạc Anh mỉm cười không nói gì, thần thần bí bí nắm lấy tay cô rồi ra bên ngoài khu vực tiếp khách chính của cửa hàng.
Công cuộc thử váy cưới xong xuôi, Lạc Anh liền lái xe tiếp tục chở cô đi nơi khác. Ngồi trên xe, dọc suốt đoạn đường đi cô cũng không ngừng bày tỏ thắc mắc với anh về việc hai người rốt cuộc là đang đi đâu như Lạc Anh lại kín miệng như bưng không chịu nói. Mãi cho tới lúc xe dừng lại trước cục dân chính, cô ngơ ngơ ngác ngác bị anh lôi đi đăng kí giấy kết hôn thì Tịch Ly mới nhận thức được anh rốt cuộc là đang muốn làm gì.
Nhưng mà cô cảm thấy, việc này đâu nhất thiết phải giữ bí mật đâu? Vì muốn chính thức trở thành vợ chồng thì sớm muộn gì họ cũng phải cùng nhau tới đây đăng kí giấy
kết hôn thôi mà.