Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 262: Có chuyện gì bí mật sao?






Mộ Tuyết Dung vì tức giận mà có chút không kiềm chế nổi lời nói của mình. Mấy cô gái trẻ bây giờ làm sao vậy chứ, lại cứ thích chơi trò phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thích đâm chọt sau lưng.

Nếu như thật sự là người chịu thiệt vậy thì cứ thẳng thắn đến trước cổng Lạc Gia, bà cũng đâu phải là người tệ bạc đến mức ép cô gái kia bỏ đi cốt nhục của mình đâu. Làm sao mà cứ phải lén lén lút lút tìm đến truyền thông rồi làm mấy trò như kể khổ vậy chứ? “Chuyện này tôi sẽ điều tra ngay. Trước mắt, bà hãy để ý kĩ hơn tới Tịch Ly một chút đi. Đừng để con bé biết được mà phiền lòng” Lạc Cẩm cẩn thận dặn dò vợ mình rồi nói thêm: “Lạc Anh chắc là chưa biết chuyện gì đâu. Bây giờ tôi sẽ tới công ty nói cho nó một tiếng, để nó biết đường chuẩn bị tinh thần”

Lạc Cẩm nói rồi gọi cho tài xế tới đưa ông tới công ty. Giá cả rồi mà, mấy năm nay đều là ngồi máy bay đi du lịch, bây giờ mà đột ngột cầm lại tay lái xe hơi không khéo lại xảy ra tai nạn mất.

A

"Ông định tới chỗ Lạc Anh bây giờ luôn sao?” “Ừ, đương nhiên là phải tới chỗ nó rồi.” “Vậy cẩn thận một chút, bảo tài xế lái xe chầm chậm thôi.” Lạc Phu Nhân cảm thấy có dự cảm không lành. Chuyện xui thường ập đến bất ngờ, qua chuyện của Lạc Anh lần này, nội tâm bà càng trở nên mẫn cảm. “Tôi biết rồi mà. Bà không cần lo lắng quá như vậy đâu.” Lạc Lão Gia tươi cười nói. Mặc dù không muốn phải chính tay xử lý chuyện này, ông muốn Lạc Anh nếu như có làm thì phải có chịu. Nhưng hiện tại thời gian không cho phép, ngày diễn ra hôn lễ đã gần ngay trước mắt rồi, mà anh đối với mấy loại chuyện tình cảm thế này năng suất xử lý lại vô cùng chậm chạp cho nên thân là bậc làm phụ huynh, là trưởng bối, Lạc Cẩm không thể nào chỉ giương mắt đứng nhìn mà không hề ra tay. Rất nhanh xe đã tới trước cổng nhà. Lạc Lão Gia vẫy tay với Mộ Tuyết Dung rồi bước

lên xe.

Lạc Phu Nhân hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại tâm trạng, sau đó cũng nhanh chóng quay người vào trong nhà, không quên vứt tờ báo vào trong thùng rác rồi đậy nắp thùng lại. Cái thứ này... Nhất định không được phép xuất hiện trước mặt Tịch Ly. Tịch Ly ở trong bếp vẫn không biết chuyện gì. Cô vui vẻ nấu ăn, còn bày biện đồ ăn vừa nấu xong lên trên bàn. “Mẹ, mẹ gọi mọi người vào cùng ăn cơm đi ạ. Trang trí nhà thì để một lát nữa đi. Đồ ăn đã xong rồi, tranh thủ ăn một chút khi còn nóng thì mới ngon.” “Được.” Lạc Phu Nhân gật đầu cười nhìn cô rồi gọi mấy người thợ đang làm công việc trang trí vào cùng ăn cơm. Không khí trên bàn ăn rất nhộn nhịp, khiến cho sự căng thẳng trong lòng Mộ Tuyết Dung và Cố Hải cũng được giảm bớt phần nào.

Thời gian Cố Hải tiếp xúc với Tịch Ly cũng không tính là ngắn, cho nên bà cũng có tự tin rằng mình nắm được một chút thông tin về tính cách của cô. Lần trước khi mới chứng kiến anh và Cổ Hy mây mưa với nhau Tịch Ly đã liền kích động tới mức khăn gói rời đi.

Bây giờ nếu như cô biết tới cái tin vừa được đăng trên báo kia, biết anh bị một cô gái tố giác làm cô ta mang bầu, với tính cách trách nhiệm cao như Tịch ly, xác suất cô hủy hôn với anh cũng không phải là không thể xảy ra. Chờ một chút đã! Cố Hải giống như nghĩ ra gì đó. Trong nháy mắt mắt bà mở to ra, nhìn chằm chằm về phía Lạc Phu Nhân. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Cố Hải liền vẫy vẫy tay ra hiệu ý bảo Lạc Phu Nhân đi ra khỏi bếp.

Lạc Phu Nhân gật gật đầu hiểu ý rồi đứng lên đi ra bên ngoài. Tịch Ly chau mày khó hiểu nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Cố Hải và Lạc Phu Nhân từ sáng tới giờ, cô cảm thấy có chút hơi khó hiểu.

Có chuyện gì bí mật sao? Bình thường hai người có gì đều chia sẻ cho cô mà, làm sao hôm nay lại cho cô ra rìa vậy? “Có chuyện gì vậy?”

Lạc Phu Nhân nhìn thấy Cố Hải có vẻ gấp gáp, bà liền nhanh chóng lên tiếng hỏi. Cố Hải rướn đầu nhìn về phía phòng bếp để xác định cho kĩ Tịch Ly có có mặt ở đây không, sau đó mới che miệng nhỏ giọng nói với Lạc Phu Nhân: “Phu Nhân, tôi nghĩ ra một chuyện. Cô gái trong bài báo đó, có thể chúng ta biết đấy.”

“Biết, nhưng là ai?”

Một Tuyết Dung cực kì tò mò. Trên trang báo rõ ràng không đề cập, sao Cố Hải có thể đoán ra được đó là ai cơ chứ?