"Hả?"
Lạc Anh há hốc mồm nhìn cô đang bày ra bộ dạng giống như đứa trẻ con đòi mình bế mà thốt ra một tiếng.
Tịch Ly đương nhiên đã lường trước được biểu cảm này của anh.
Cho nên gương mặt cô tỉnh bơ mà nhắc lại: "Em vừa mới bảo anh bế em lên đó.Anh không nghe thấy sao?"
"Này cô, tại sao tôi lại phải bế cô chứ, cô cho cô là..."
"Anh thật sự sẽ không bế em sao?"
Hai mắt Tịch Ly ngân ngấn nước như sắp khóc đến nơi.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Lạc Anh cảm giác như mình là một đứa già đầu rồi mà lại đi bắt nạt con nít vậy, cho nên liên bất lực đưa tay lên vò đầu rồi tiến lại phía giường bệnh mà thỏa hiệp bế cô lên: "Được rồi, tôi bế cô là được chứ gì.Cho tôi xin đi, ngàn vạn lần cô đừng có khóc."
"Nhanh lên, chân em tê hết rồi "
Tịch Ly cười tươi như hoa mùa hạ mà nhìn anh.
Lạc Anh thở dài rồi bế cô lên, sau đó hai người cùng rời khỏi phòng siêu âm, để lại vị bác sĩ kia tay vẫn cầm cái máy siêu âm mặt mày ngơ ngác.
Con mẹ nói Đi làm bác sĩ mà cũng phải ăn cơm chó nữa.
Triệu Phàm nhìn theo bóng dáng đôi nam thanh nữ tú kia, trong lòng khẽ chửi một câu.
Anh ta năm nay hai mươi chín tuổi rồi mà chưa từng gặp phải trường hợp nào như thế này.
Thật muốn...Mau chóng đi tìm một cô bạn gái để dồn lại cẩu lương vào họng hai vợ chồng đang ân ân ái ái nhà này.
Lạc Anh bế Tịch Ly đi dọc cầu thang, cuối cùng đến trước cửa phòng bệnh của anh, lúc này anh mới thả cô xuống.
Tịch Ly nghiêng đầu nhìn anh, Lạc Anh nhanh chóng mở cửa phòng ra rồi đi vào bên trong, cô cũng lon ton đi theo vào.
"Ban nãy...Sao anh lại nói không thích con trai vậy?"
Tịch Ly có chút cảm giác hoài niệm lại lần đầu tiên khi anh cùng mình đi siêu âm, anh cũng đã giãy đành đạch lên kêu không muốn có con trai.
Bây giờ mất trí nhớ mà vẫn giữ nguyên quan điểm sao, thật sự không chịu thay đổi suy nghĩ hả? Lạc Anh nghe cô hỏi liên đừ người ra.
Anh đâu thể nào nói là do trong đầu mình vang lên một giọng nói bảo anh hãy thốt ra một câu như vậy.
Hơn nữa giống như Deja Vu ấy, cái cảnh hồi nãy hình như anh đã thấy ở trong quá khứ rồi.
"Tôi thích thì tôi nói như thế đấy.Cô...Cô có ý kiến gì sao?"
Lạc Anh không biết tìm lý do nào cho phù hợp, tình huống này diễn ra quá bất ngờ nên anh chỉ đành tìm đại một lý do.
Tịch Ly nhìn thấy mặt anh đỏ ửng lên, cô liên chạy tới trước mặt anh, trâm giọng gọi tên anh, âm thanh nhẹ nhàng như nước chảy: "Lạc Anh."
Anh nghe thấy Tịch Ly gọi tên mình, chỉ mới kịp nhìn vào cô thì Tịch Ly đã đột nhiên nhào tới ôm lấy anh.
Cánh tay nhỏ bé của cô vòng ra sau gáy anh, hơi thở nóng ấm của Tịch Ly phả lên tai Lạc Anh: "Anh đáng yêu quá."
Đáng yêu? Hai mắt Lạc Anh mở lớn khi nghe cô nói mình như vậy.
Anh mà đáng yêu cái gì chứ? Sống gần ba mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói anh như vậy đấy.
Nhưng kì lạ là anh lại không cảm thấy khó chịu.
Bình thường nếu như là người phụ nữ khác tùy tiện chạm vào anh, lại còn nhận xét về anh như thế thì Lạc Anh cam đoan mình đã đá cô ta đi lâu rồi.
Còn đối với người đang ôm lấy mình, anh lại chẳng có chút nào bài xích cả.
Ngược lại còn có một chút gì đó cảm thấy quen thuộc và thoải mái, cảm thấy cô thật mềm mại, giống như một cục bông gòn vậy.
Mặt anh càng lúc càng đỏ, hơi nóng hừng hực bốc lên khiến anh phải gỡ tay Tịch Ly đang bám trên cổ mình ra.
"Cô...Cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả?"
Anh đưa tay lên che miệng mình, dáng vẻ thật giống như một cô thôn nữ thu hút người ta đến bắt nạt.
Tịch Ly ấy à...Đột nhiên có cảm giác muốn một lần làm lưu manh.
"Sao?"
Cô nhếch môi cười đè anh ngồi xuống giường, sau đó dùng ngón tay nhỏ bé của mình nâng cằm anh lên: "Anh cũng đâu có ghét việc em đối xử với anh thế này đâu, đúng chứ?"
Nói trúng tim đen.
Cứ sau mỗi câu nói của cô, mặt Lạc Anh càng lúc càng thêm đỏ.
Anh lập tức quay mặt đi né tránh ánh mắt cô, nhưng Tịch Ly thật sự lúc này đã bị sói xám nhập rồi, cô không cho anh cơ hội trốn tránh, xoay mặt anh lại đối diện với mình rồi nhắm chuẩn xác đôi môi bạc của anh mà đặt đôi môi anh đào đỏ mọng của mình xuống.
Cảm thấy anh đơ ra như khúc gỗ, Tịch Ly cho rằng bản thân đã làm sai, nên liên ép bản thân hồi tưởng lại bình thường Lạc Anh hôn mình như thế nào.
Mặt Tịch Ly có hơi đỏ lên, cô dùng chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của mình khiêu khích anh, hôn anh một cách cuồng nhiệt.
Con mẹ nói Lạc Anh rủa thâm trong bụng một câu.
Đây là chơi trò gì vậy? Như thế này, cũng thật quá kích thích đi.
Lạc Anh cảm thấy bản thân đang bị cô khi dễ, giống như con vật nhỏ để mặc cho cô tùy ý tiêu khiển, bực tức trỗi lên khiến anh xoay người ấn cô nằm xuống nệm, còn bản thân thì chiếm thế chủ động nằm lên bên trên cô.
Anh dùng bàn tay thô to của mình khơi cằm cô lên, thanh âm trầm thấp nói: "Cô gái, cô có biết mình đang làm gì không vậy hả?"
"Em đang yêu anh"
Tịch Ly tươi cười nhìn anh, mặt cô hơi đỏ lên nên trông cô lúc này giống như một bông hồng nở rộ thu hút ong bướm vậy.
"Chết tiệt"
Nơi nào đó của Lạc Anh bắt đầu có phản ứng, anh đem môi mình áp chế môi cô, dùng chiếc lưỡi dài của mình thăm dò khoang miệng nhỏ nhắn của cô, cho đến khi Tịch Ly vì thiếu khí mà đánh mạnh liên hồi vào ngực anh thì Lạc Anh mới luyến tiếc buông cô ra, nơi hai người vừa dây dưa còn lưu lại một sợi chỉ bạc cực mỏng.
Bàn tay của Lạc Anh bắt đầu không thành thật, từ váy của cô lướt qua cái eo nhỏ rồi sau lớp áo chạm vào nơi đẫy đà của cô, khiến cho người Tịch Ly liên cong lên như tôm, sắc hồng nhuốm từ mặt cô chạy thẳng xuống cân cổ trắng mịn nõn nà.
"Lạc Anh."
Tịch Ly đương nhiên không ngốc đến mức không biết anh định làm gì.
Âm thanh của cô cực kì nhỏ gọi tên anh, nhưng lại giống như một môi lửa khơi bùng lên ngọn lửa dục vọng đang cháy trong anh, khiến cho Lạc Anh trở nên kích động, lại đặt môi mình lên môi cô, tay cũng vội vàng vòng ra sau lưng cô.
Tạch một tiếng, áo ngực của cô đã bị anh gỡ ra.
Tịch Ly vốn chỉ định thể hiện tình cảm với anh một chút thôi, nhưng thật không thể nào tin được lại khiến cho anh trở nên kích động như thế.
Cô theo phản xạ đẩy anh ra, sau đó đưa tay lên che trước ngực mình.
Lạc Anh thấy cô ban nãy còn giống như một tên lưu manh, bây giờ lại bày ra bộ dạng như một con thỏ nhỏ bị ức hiếp, môi anh khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười tà mị.
"Ban nãy cô hùng hùng hổ hổ lắm cơ mà, bây giờ lại mang gương mặt uỷ mị như thế này là sao chứ?"
Anh nắm lấy tay cô đang che trước ngực, sau đó đưa tay cô ghé lại sát miệng mình.
Trời ạ.
Cơ thể Tịch Ly khẽ giật lên.
Anh vậy mà lại cắn tay cô, còn cắn rất mạnh nữa cơ chứ? "Anh làm em đau..."
Tịch Ly kêu lên một câu, nhưng anh không vì thế mà dừng lại hành động của mình.
Trái lại còn căn mạnh hơn vào ngón tay cô rôi nở một nụ cười lưu manh nói: "Cái này gọi là ăn miếng trả miếng đó, có biết không?"