Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 284: Dỗ cho cô nín khóc






"Cô Cố là đang cố hỏi tôi cái gì vậy? Nếu xét về chuyện âm mưu, thì tôi là người nên hỏi cô mới phải chứ?"

Tịch Ly giật lại tay mình từ trong tay Cố Hy, không lạnh không nhạt nhìn cô ta mà nói.

Cố Hy bặm chặt môi lại, một lúc lâu sau giống như phát tiết mà giật phăng cái chăn ban nãy đã được Tịch Ly sắp xếp gọn gàng trên giường xuống rồi gằn giọng: "Tao không tin mày lại tốt bụng đến mức để cho tao thoải mái tự do bước chân vào nhà này."

"Tin hay không thì bây giờ cô cũng đang đứng trong biệt thự nhà họ Lạc đấy.

Tịch Ly bình tĩnh đáp lại lời cô ta rồi cúi xuống nhặt chiếc chăn kia lên.

Cố Hy cảm thấy nãy giờ mình như một gã hề trước mặt Tịch Ly, cô giận quá hóa thẹn, nên liền chạy tới lại thêm một lần nữa nắm chặt lấy tay Tịch Ly, giọng giống như gầm lên mà quát: "Mày đang trêu đùa tao đấy à?"

"Như thế nào được gọi là trêu đùa? Người trêu đùa tình yêu của tôi và Lạc Anh từ đầu đến cuối không phải là cô sao? Tôi chỉ là muốn phối hợp tốt hơn với cô, cho nên mới cho cô cơ hội để thể hiện kĩ năng của mình thôi mà?"

"Mày cứ chờ đó."

Cố Hy ôm một bụng tức rời đi, ánh mắt cô ta lộ ra tia hung ác.

Tự tin như vậy, chẳng lẽ Tịch Ly thật sự đã hoàn toàn yên tâm, cho rằng Cố Hy không còn chiêu nào nữa để ly gián cô và Lạc Anh sao? Nếu cô thật sự là đang nghĩ như vậy thì Tịch Ly đã mắc phải một sai lầm lớn rồi.

Kịch hay vẫn còn dài ở phía trước, ngày tháng sau này, có lẽ ba người bọn họ vẫn phải dài dài gặp mặt nhau.

Cố Hy vừa mới đặt chân xuống phòng khách thì đã gặp Lạc Anh đúng lúc từ nhà kho bước ra.

Tay Lạc Anh đưa lên lau mồ hôi trên trán rôi khẽ thở dài.

Mấy cái thùng đồ đó nhìn như vậy mà hóa ra cũng nặng thật đấy, khiến cho anh đổ cả mồ hôi luôn rôi.

"Lạc Anh, anh xong rồi sao?"

Cố Hy trông thấy anh liền hớn hở chạy lại phía Lạc Anh, cười tươi như hoa nhìn anh mà nói.

"Ừ, đã xong rồi.

Lạc Anh không mặn không nhạt trả lời, thanh âm của anh lạnh lẽo không có nhiệt độ phát ra.

Lạc Phu Nhân lúc này vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, bà nghe thấy âm thanh ríu rít như chim của Cố Hy liên nuốt nhanh miếng táo vào trong miệng rồi quay đầu về phía sau mà nhìn cô ta.

"Lạc Anh, đã trễ như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ hả? Mau lên phòng ngủ đi mẹ còn tắt điện nữa."

"Mẹ, vẫn còn sớm mà?"

Lạc Anh đưa tay lên xem đồng hồ, hiện tại chỉ mới mười giờ khuya mà thôi.

Mẹ anh có lúc nào ngủ giờ này đâu cơ chứ, không phải là mười một giờ thì bà ấy cũng sẽ thức xem phim cung đấu đến một, hai giờ sáng, làm gì có chuyện mới giờ này đã kêu khuya rồi chứ? Mộ Tuyết Dung là người sống về đêm mà? "Mẹ bảo muộn thì là muộn rồi, mau lên phòng đóng cửa mà ngủ đi.Hôm nay con vừa bị tai nạn nên không cần thức khuya làm việc đâu, cẩn thận trí nhớ của con lại suy giảm đi đấy.Hiện tại đã ngu như vậy rồi."

Lạc Phu Nhân chẳng chút nào mà dè dặt mắng anh.

Lạc Anh trong lòng đang gào thét tiền điện nước nhà mình hàng tháng là do con trả, nhưng biết bản thân mình càng cãi sẽ càng thua bà mà thôi, cho nên liền ngoan ngoãn bước chân đi lên lầu, hướng về phía phòng ngủ của mình.

Cố Hy thấy anh đi lên lầu cũng vội vàng muốn chạy theo anh.

Nhưng cô ta còn chưa kịp đuổi theo anh thì Lạc Phu Nhân đã nhanh chóng chạy khỏi ghế sô pha mà tiến tới kéo tay cô ta lại: "Này cô, cả ngày bám lấy con trai tôi như vậy rôi, hiện tại cô cũng nên cho nó một chút không gian riêng đi chứ? Cháu nội tôi cả ngày chưa được ở riêng với bố nó rồi, cô định đi tranh giành với một đứa trẻ còn chưa ra đời hay sao?"

"Cháu..."

"Cháu cái gì mà cháu? Còn không mau đi ngủ, cẩn thận tôi đá cô ra ngoài."

Lạc Phu Nhân hất cằm rồi rời đi, tiện tay tắt luôn đèn phòng khách, để lại một mình Cố Hy lạc lõng đứng trơ ra giữa căn nhà rộng lớn.

Hai tay Cố Hy siết chặt thành nắm đấm, chân mày cô ta cau chặt lại.

Nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã thu hôi, Cố Hy mò mãn quay trở lại ghế sô pha mà nằm yên trên đó, móng tay sắc nhọn của cô ta tưởng chừng như muốn cào rách ghế sô pha.

Lạc Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong đã có Tịch Ly đang đợi sẵn.

Lúc này tay cô đang cầm sách, nghe thấy tiếng cửa mở cạch một cái liền ngưng lại hành động của mình rồi ngước mắt lên nhìn anh.

"Sao cô lại ở đây?"

Lạc Anh mặt đầy bất ngờ nhìn cô.

Phòng anh từ trước đến giờ đâu có cho ai vào, tại sao người phụ nữ này lại tự tiện vào đây như thế chứ? Lại còn nằm trên giường của anh nữa.

"Đây cũng là phòng em mà?"

"Đi ra ngoài."

Lạc Anh cực kì không vui vẻ khi thấy có người lạ nằm trên giường mình.

Bình thường anh đã rất khó ngủ rồi, bây giờ lại có thêm một người nữa tranh giường với anh thì làm sao anh có thể ngủ ngon được cơ chứ? Hơn một ngày ở trong bệnh viện đã khiến Lạc Anh mệt chết rồi.

Tịch Ly nghe thấy anh nói thế, cô liên gập cuốn sách trong tay lại rồi nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh đang đuổi em sao?"

"Anh đang quát em đấy à?" Hai mắt cô trong như thanh thủy nhìn anh, khiến cho Lạc Anh đột nhiên có chút cảm giác cảm thấy hơi chột dạ.

"Tôi...Tôi quát cô đấy thì làm sao? Dù sao đây cũng chẳng phải là phòng cô, sao cô có thể tự tiện đi vào phòng tôi như thế chứ?"

"Ai nói đây không phải phòng em?"

Tịch Ly chau mày nhìn anh, sau đó thái độ dịu dàng trước đó liên thay đổi một trăm tám mươi độ, câm lấy cuốn sách vừa đọc kia mà ném thẳng về phía anh, thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ quát: "Đi ra ngoài."

"Cô...

"Ra ngoài!"

Tịch Ly không cho anh cơ hội phản bác, lại lấy thêm một cái gối kê mà ném thẳng về phía anh.

Cái người phụ nữ không biết trời cao đất dày này! Lạc Anh nhặt gối lên rồi bước nhanh lại phía giường, trừng mắt nhìn cô nói: "Xích vào bên trong một chút đi."

"Không xích.Ban nãy anh bảo không chịu ngủ chung với em cơ mà? Sao giờ lại đổi ý rồi hả? Ra ngoài, ra ngoài mau."

Tâm trạng thai phụ thật đúng là thay đổi một cách bất ngờ.

Tịch Ly rõ ràng không muốn nổi cáu với anh, nhưng chẳng hiểu vì sao cô lại hành động như thế nữa.

"Cô, cái người phụ nữ không biết trời cao đất dày này."

Đây là phòng của anh, suốt mười mấy năm qua vẫn vậy.

Tịch Ly dựa vào đâu mà đuổi anh đi chứ? Cô cũng đâu phải là mẹ của anh đâu? "Anh lớn tiếng với em sao? Lạc Anh, anh vừa mới lớn tiếng với em đấy à?"

Trong nháy mắt Tịch Ly đã biến thành quỷ khóc nhè.

Lạc Anh sống trên đời gần ba mươi năm, chưa từng dỗ một thai phụ nào nên thật sự cũng chẳng biết phải làm sao để cho cô nín khóc.

Hiện tại cửa còn chưa khóa, có khi nào nghe thấy tiếng cô khóc mẹ anh sẽ cầm chổi lên chà lên đầu anh không? Một ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên anh thấy mẹ mình đứng công khai về phía một người như vậy.

Cái gì cũng Tịch Ly, làm gì cũng Tịch Ly, chỉ thiếu nước nhận cô làm con gái ruột nữa thôi cho rồ.

"Nín đi."

Lạc Anh đưa tay lên véo vào má cô.

Điều đầu tiên anh cảm thấy được là...Má của Tịch Ly thật sự rất mềm, giống như đang sờ một cái bánh bao vừa mới hấp chín vậy, vừa mềm lại vừa ấm, sờ quả thật rất thích tay.