Nghe tới cái tên Quân Thành, môi Lạc Anh liền câu lên một nụ cười nhạt. Anh trả lại điện thoại vào lòng bàn tay cô: “Xin lỗi, đã bất lịch sự tắt ngang máy của em khi em đang “ôn lại chuyện cũ rồi”. “Không, không có”.
Tịch Ly còn chưa kịp nói rõ cho anh tình hình, Lạc Anh đã quay người dần đi về phía cửa, anh chỉ để lại cho cô một câu nói: “Em vẫn còn lưu luyến hắn ta sao?”
“Em vẫn còn lưu luyến hắn ta sao?” Bàn tay to lớn Lạc Anh đặt hờ lên tay nắm cửa, anh không xoay người lại, cất tiếng hỏi Tịch Ly.
Lưu luyến sao? Tịch Ly thật không hiểu lý do tại sao Lạc Anh lại cho là như thế. Từ sau khi mất đi đứa con. đầu lòng kia, giống như hằng đêm cô đều nghe thấy tiếng đứa bé kia gọi mình, nó đến khóc với cô, nói với cô rằng nó cảm thấy rất đau.
Nhưng mỗi khi Tịch Ly dang tay ra muốn ôm con vào lòng thì đứa bé kia lại như bong bóng xà phòng biến tan đi mất, dù cho cô có cố chạy đến hay kêu gào đến rát khàn cả cổ thì cũng không thể nào chạm được một chút vào cơ thể nhỏ bé nhuốm đầy màu đỏ máu của đứa bé kia.
Cũng từ khi mất đi con, Tịch Ly hiểu rõ giữa mình và Quân Thành muốn tồn tại tình yêu là điều không thể. Cô đã theo đuổi anh lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn không quay đầu lại. nhìn cô, cho nên lần này cô không muốn bản thân cứ như con thiêu thân lao đầu vào biển lửa một cách ngu ngốc nữa. Cô sẽ cho Quân Thành tình yêu mà anh muốn, để anh tự do đặt toàn bộ tình yêu của mình lên Tịch Nhuệ, cũng là để tạo một sự khởi đầu mới cho bản thân cô.
Cô rõ ràng không phải là lưu luyến! “Không đúng, Lạc Anh.” “Không cần phải giải thích với anh. Dù sao giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì? Lạc Anh nói rồi rời đi, hành động của anh quả thực khiến cho cô sửng sốt. Tịch Ly chưa từng muốn... Mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên tồi tệ như thế. Mặc dù chính cô đã nói sẽ vạch rõ ranh giới với anh, nhưng không hiểu sao khi chính Lạc Anh là người chủ động vạch ra ranh giới đó, cuống tim cô như có dao cứa vào, nó đau giống như đang rỉ máu.
Tịch Ly lao người về phía trước, nhanh chóng tóm được sau ảo Lạc Anh: "Không phải, em đối với Quân Thành không phải là lưu luyến, em chỉ là..." "Chỉ là còn yêu hắn ta sao?" Lạc Anh chầm chậm quay đầu lại nhìn cô, men rượu thật sự vẫn còn khiến đầu anh
choáng váng. "Em đã sớm không còn yêu anh ấy. Người hiện tại mà em yêu là..." Người hiện tại mà cô yêu sao? Tịch Ly đờ đẫn trước ý nghĩ vừa lóe ra trong đầu mình. Khoảnh khắc khi nhắc đến người đàn ông mình yêu nhất, cô vậy mà lại nghĩ tới Lạc Anh đầu tiên.
Lạc Anh nhìn cô bằng một đôi con ngươi thâm thuý, sau đó giống như hiểu ra một điều gì, anh khom người xuống, dùng cánh tay rắn chắc của mình giữ chặt lấy gáy cô.
Gương mặt tuấn tú của Lạc Anh dần dần tiến sát lại trước mắt Tịch Ly, cho đến khi cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc của anh cũng là khi môi anh đào của cô được đôi môi ấm nóng của Lạc Anh phủ lên một cách mạnh mẽ, táo bạo. "Nếu như không thích, em hãy đẩy anh ra" Trước khi mất đi lý trí, Lạc Anh đã cho cô lựa chọn. Nhưng Tịch Ly lúc này đã sớm đắm chìm trong nụ hôn của anh, bị nhu tình trong mắt anh hòa cô tan thành nước.
Tịch Ly có chút đứng không vững, cả người cô mềm nhũn ngã về sau, may sao đã có cánh tay của Lạc Anh giúp cô đứng thẳng dậy. Lạc Anh thấy cô không phản đối, nhanh chóng bị cô đi vào phòng ngủ. Anh thừa nhận, mình là người rất "cơ hội". Lạc Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó chậm rãi hôn lên cơ thể cô. Nụ hôn triền miên kéo từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống xương quai xanh, sau đó bàn tay to vội vàng muốn mở nút áo của Tịch Ly ra. Như thế này... không phải là tiến triển quá nhanh sao? Tịch Ly thừa nhận mình có tình cảm với anh, nhưng cô cũng chưa chắc chắn được đó có phải là yêu không, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. "Đang suy nghĩ gì vậy?" Lạc Anh vừa cởi cúc áo vừa hôn lên cái trán trơn láng của cô. "Đừng, anh dừng lại đã". Tịch Ly dùng sức đẩy anh ra. Nhưng chút sức lực nhỏ bé của cô nếu đem so ra với anh thì không thấm vào đâu cả. Lạc Anh nhìn gương mặt cô gái nhỏ đó sớm đi bừng dưới thân mình, anh không nhịn được mà cười thành tiếng. Cô như vậy, cũng thật là quá đáng yêu đi?
"Em sợ sao?"