"Vậy sao? Anh lại cảm thấy giống tiếng mà MiMi tạo ra hơn."
"Alan, MiMi là gì vậy?"
Lạc Phu Nhân thắc mắc lên tiếng hỏi Alan.
"Đó là con mèo cháu và Tiểu Huệ đang nuôi ạ.Hiện tại nó cũng hơn một tuổi rồi."
Alan rời khỏi hõm cổ Cố Huệ, nghiêm chỉnh đứng thẳng dậy mà trả lời Lạc Phu Nhân.
"A, vậy à? Ra là con mèo à?"
Mộ Tuyết Dung vừa nói vừa cười rồi quay người đi vào trong bếp.
Trước lúc rời đi bà cũng không quên dặn dò Cố Huệ là Alan: "Trưa nay hai đứa ở lại ăn trưa nhé.
Bánh bác làm có lẽ sẽ tốn thêm một chút thời gian, chúng ta ăn uống xong rồi dùng làm trà chiều là ngon nhất."
"Làm phiền bác rồi ạ."Cố Huệ cúi người nói với Mộ Tuyết Dung.
Ở đây đang có Cố Hy, cho nên chị em tình thâm, ít nhiều gì cô ấy cũng nên ở lại đây để trợ giúp Tịch Ly đấu với người phụ nữ lắm mưu nhiều trò này chứ? "Em thấy chúng ta nên đi mau một ít hoa quả không? Bọn mình chỉ đem đồ đến cho Tịch Ly chứ chưa mua đồ gì biếu riêng bố mẹ Lạc Anh mà?"
"Được đó.Chúng ta qua trung tâm mua sắm đi.Cũng gần đây thôi, tranh thủ đi một lát rồi về."
Cố Huệ gật đầu đồng ý với Alan rồi mở cửa phòng khách đi ra ngoài.
Cả căn phòng khách ban nãy còn nhộn nhịp trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Cố Hy.
"Lũ người đáng chết."
Cố Hy nghiến răng ken két rôi chống tay lên sàn mà đứng lên.
Cô ta thật sự cảm thấy bất mãn với những người ở đây đang liên minh đấu khẩu với cô ta.
Cái gì cơ chứ? Bọn người đó dám đá xéo nói Cố Hy giống như con chó con mèo sao? "Các người hay lắm.
Hãy đợi đấy, tôi đây sẽ chống mắt lên xem các người đắc ý được bao lâu."
Cô ta nói rồi tiến lại chỗ ấm trà bị vỡ kia, nhặt lên một mảnh sứ lớn rồi đem cứa vào lòng bàn tay mình.
Máu đỏ trong nháy mắt chảy ra rồi nhỏ giọt rơi tí tách xuống sàn nhà.
Cố Hy sắc mặt có hơi tái đi vì đau đớn, nhưng ánh mắt lại lộ ra tia hung ác, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười xảo trá.
Lúc này ở trên phòng, Tịch Ly đang ngồi trên giường đợi Lạc Anh đi lấy sách cho mình.
Trong phòng ngủ chung của hai người sớm đã có thêm một kệ sách nhỏ.
Vì từ lúc mang bầu Tịch Ly có xu hướng muốn tìm hiểu nhiều hơn về mẹ và bé, mà Lạc Anh thì lại không cho cô nghịch điện thoại quá lâu.
Cho nên Tịch Ly chỉ đành mua về một đống sách rồi thuê thợ đến lắp một cái kệ nhỏ màu be đù để đựng chồng sách mà cô mua.
"Cuốn này sao?"
Lạc Anh cầm trên tay cuốn sách "Chào Con! Ba Mẹ Đã Sẵn Sàng"
rồi quay qua nhìn Tịch Ly.
Cô liền ngay lập tức gật đầu bảo anh đưa sách đến: "Đúng rồi, anh đưa qua đây giúp em đi."
Lạc Anh đem sách tới cho Tịch Ly rôi ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào cái chân nhỏ đang đung đưa của cô.
"Đừng động đậy lung tung."
Lạc Anh vỗ nhẹ một cái vào đùi Tịch Ly.
Chân đang đau mà cứ đung đưa như vậy, không sợ sẽ va chân vào giường à? "Em không sao đâu mà."
Tịch Ly cảm thấy anh thật là cẩn thận quá.
Mấy vết thương thế này từ trước đến nay cô vẫn bị thường xuyên.
Nhưng đúng thật là trong cái rủi có cái may, Tịch Ly chưa bao giờ vì bị bỏng hay bị thương mà lưu lại vết sẹo trên da cả, điều này cũng khiến cô cảm thấy có một chút tự hào.
Lạc Anh nhìn Tịch Ly chăm chú đọc sách cảm thấy cô giống như một bé gái còn tuổi vị thành niên vậy.
Da trắng nõn, hai má phúng phính, đôi môi anh đào thỉnh thoảng chu lên, thật sự là câu dẫn người ta "phạm tội".
Cổ họng anh khẽ cổn động, bàn tay to lớn đưa ra vuốt tóc cô vén ra sau tai.
Tịch Ly giật mình giật nảy người lên một cái, theo phản xạ đưa tay lên che tai mình rồi quay đầu của nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Tôi..."
Lạc Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Chỉ là đột nhiên có cảm giác muốn được chạm vào cô, muốn ôm lấy cô.
"Nếu không có việc gì nữa thì tôi xuống nhà đây.Bao giờ cô cần di chuyển thì gọi cho tôi là được.Đừng tự ý đi lại lung tung, chân cô đang bị thương đấy."
Anh nói rồi gấp gáp đứng lên mà đi ra khỏi phòng.
Tịch Ly thấy rõ ràng tai anh có hơi ửng đỏ lên, môi cô liền cong lên tạo thành một nụ cười.
Mấy ngày gân đây, mặc dù mất đi trí nhớ nhưng Tịch Ly cảm thấy anh như vậy rất đáng yêu, giống như cô vừa khai phá được một khía cạnh mới vê anh mà trước đây Tịch Ly chưa từng biết tới vậy.
Thời gian để Lạc Anh hồi phục lại trí nhớ có lẽ sẽ hơi lâu.
Nhưng Tịch Ly cũng không thấy phiền khi phải chờ đợi anh.
Trước đây Lạc Anh luôn yêu chiều cô như vậy, luôn đứng ở phía sau mà chờ cô quay đầu lại, luôn kiên nhẫn làm mọi thứ cho cô.
Cho nên lần này đổi lại, cô sẽ là người ở bên cạnh anh, quan tâm anh cho đến khi anh nhớ lại mọi thứ.
Lạc Anh vào trong phòng làm việc, chậu hoa bách hợp được đặt trên bậu cửa mấy hôm không tưới nước nên có vẻ hơi héo đi một chút rôi.
Anh nhanh chóng tưới thêm nước cho cây, nhận ra loài hoa này có cùng một mùi hương với cô, hương bách hợp khiến cho tỉnh thần thoải mái và dễ chịu hơn hẳn.
Trong phòng anh có thứ này, vậy hẳn đây là món đồ có liên quan tới cô đi? Như vậy rất có thể đoạn kí ức mà anh quên đi là một phần rất quan trọng.
Lạc Anh cố gắng ép buộc mình nhớ lại, nhưng càng suy nghĩ thì đầu càng cảm thấy đau.
Bên tai anh cứ ong ong như tiếng ve kêu, nhức đầu đến nỗi đánh rơi bình đựng nước trong tay xuống đất.
Phải qua đi thêm một lúc thì mọi thứ mới bình thường trở lại.
Lạc Anh ngồi vào bàn làm việc, hôm nay vẫn như thường lệ có rất nhiều công việc cân anh xử lý.
Nhưng ngồi vào bàn lâu như vậy mà Lạc Anh vân không tập trung nổi.
Phần là vì hình ảnh Tịch Ly cứ hiện lên trước mắt anh, cũng phần là vì nghĩ tới hành động lỗ mãng vừa rồi của Cố Hy.
Lạc Anh bắt đầu hoài nghi bản thân tại sao lại đem cô ta về nhà còn có Tịch Ly.
Nếu như cô là vị hôn thê của anh, thì lẽ ra phải ngăn cản mọi nguy cơ anh ở bên người phụ nữ khác chứ? Sao lại giống như...
Cô đang cố vũ anh đến với người phụ nữ khác vậy? Mấy ngón tay thon dài của Lạc Anh gõ trên bàn phím máy tính.
Nhưng chỉ làm việc được tâm vài ba phút là anh lại dừng lại, không thể nào tập trung nổi.
Nghĩ tới hành động kì lạ của cô khi chấp nhận cho Cố Hy cùng về Lạc Gia sống chung, còn có cả cái ôm hồi sáng của cô và Alan, Lạc Anh cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, tâm tình anh lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn từ: Cực kỳ khó chịu.
Lạc Anh nhanh chóng gập laptop trên bàn xuống, tay đưa lên vuốt tóc ngược ra sau rồi thở dài, con ngươi trở nên đen đậm dần.
Lạc Anh mở cửa phòng làm việc rồi tiến về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa ra liền thấy Tịch Ly đang nằm yên trên giường, cuốn sách đang được cô nắm trong tay giống như sắp rơi xuống đất rồi vậy.
"Ngủ rồi sao?"
Lạc Anh cầm lấy cuốn sách kia bỏ lên trên chiếc bàn được đặt ở đầu giường rồi nghiêm túc quan sát dáng vẻ lúc ngủ của cô.
Hai mắt nhắm hờ, đôi môi anh đào hé mở, hai má phiếm hồng thật giống như một trái táo chín mọng thu hút người ta đến hái ăn.