Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 292: Bé hư thì nên bị phạt nhỉ?






"Em vừa mới nói dối.Bé hư thì nên bị phạt nhỉ?"

Lạc Anh cười tà mị, bàn tay to lớn di chuyển từ bụng lên đến trên ngực cô, tận tình khiêu thích cảnh xuân căng tròn của cô.

Anh cảm thấy...Sự tiếp xúc này đem đến cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trong lòng cũng không hiểu vì sao mà cảm thấy rạo rực.

Giống như một con hổ bị nhốt trong lông cấm không cho ăn thịt nhiêu ngày, hiện tại lại được thả ra cho tự do chạy nhảy đi săn môi vậy.

"Em...

Tịch Ly câm nín không biết phải phản bác anh như thế nào.

Người đàn ông này từ trước đến nay, miệng lưỡi vân luôn sắc bén như vậy.

"Em cái gì mà em?"

Lạc Anh đẩy cô nằm xuống nệm êm ái, sau đó tiếp tục tập kích cô bằng đôi môi mỏng của mình.

"Ưm..."

Tịch Ly làm sao có thể chịu được sự khiêu khích này của anh? Mặc dù không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng thú thật cô vẫn chưa làm quen được với những nụ hôn mạnh bạo như thế này, nhất là khi đã lâu lắm rồi hai người chưa tiếp xúc thân mật với nhau như hiện tại.

"Ngoan ngoãn, mở miệng của em ra.Đừng có mím môi lại như vậy."

Lạc Anh nói rồi gia tăng thêm lực tác động lên nơi căng đầy trước ngực cô.

Tịch Ly đột nhiên bị anh khiêu khích, cô theo phản xạ tự nhiên mở miệng ra kêu lên một tiếng.

Lạc Anh nhân cơ hội này liền nhanh chóng cho lưỡi mình vào thăm dò khoang miệng nóng bỏng, thơm tho của Tịch Ly.

Tịch Ly bị anh hôn đến mức không biết trời trăng gì, cho đến khi anh buông tha đôi môi cô thì môi Tịch Ly cũng đã đỏ sưng lên như trái ớt.

Tịch Ly đưa tay lên che mặt rồi lật người lại nằm sấp xuống nệm, ngây thơ cho rằng nếu làm như vậy thì anh sẽ không thể tiếp tục làm gì được mình.

Nhưng thực tế chứng minh cô đã quá ngây thơ.

Lạc Anh vén mái tóc dài của cô qua một bên, cúi đầu hôn xuống cái gáy trắng mịn của cô, khiến cho Tịch Ly giật nảy mình lên một cái.

Anh cắn nhẹ vào sau cổ cô, khiến cho cô muốn khóc cũng không xong.

Không phải đã nói không được làm rồi hay sao? Cái người này hôm nay sao lại lì như thế chứ? Cô đột ngột quay người lại rồi dùng tay đẩy cằm anh ra, chống đỡ bản thân mình ngồi dậy muốn đi xuống giường.

Ba mươi sáu kế, chuôn là thượng sách.

Hiện tại đâu có kế sách nào an toàn hơn mau chóng chạy đi đâu cơ chứ? "Em định chạy đi đâu?"

Lạc Anh kéo tay cô, muốn lôi cô trở lại giường.

Tịch Ly hiện tại đã sợ rôi.

Cho dù cô có thật sự là đồ ngu đi, nhưng sao có thể ngủ đến mức không biết hiện tại anh đang muốn cái gì cơ chứ? Giọng cô có chút run rẩy mà đáp lại lời anh: "Em muốn xuống dưới nhà, anh không được cản em.

Bây giờ chúng ta không làm chuyện đó được đâu, em đang có em bé, không thể tùy tiện vận động được."

"Nhưng nếu như tôi nhớ không lầm thì bác sĩ nói thai nhi đã được hơn ba tháng rồi mà? Thời điểm này là an toàn để..."

"Anh còn nói nữa thì em mách mẹ."

Tịch Ly hét lên rồi giật tay anh ra mà chạy biến xuống dưới nhà.

Ánh mắt Lạc Anh âm u nhìn theo cô giống như một con thỏ nhỏ đang cụp đuôi chạy trốn, miệng thốt ra một câu: "Nhát gan."

Nói rồi ôm một bụng bực tức vào trong nhà tắm, dùng nước lạnh dập tắt đi dục vọng nguyên thủy nhất của bản thân.

Ban nãy quả thật anh đã quá xúc động, suýt chút nữa thì đã không kiềm chế được mà muốn cô.

Nhưng thật lòng anh cũng chẳng muốn ép buộc cô chịu khổ vì mình, cho nên hôm nay đành duy trì "ăn chay" thêm một bữa vậy.

Thời gian ở bên nhau còn nhiều như vậy, ba ngày nữa là hai người họ kết hôn rồi.

Tới lúc đó động phòng hoa chúc, đường đường chính chính ăn sạch cô không phải là rất tốt sao? Tịch Ly xuống nhà dưới, Alan và Cố Huệ ra ngoài vẫn chưa về.

Lạc Phu Nhân thì vẫn ở trong bếp trang trí bánh nên phòng khách hiện tại chỉ có một mình Cố Hy mà thôi.

Tịch Ly cũng chẳng ngân ngại gì mà ngồi lên ghế sô pha cùng cô ta.

Nhà này vốn chẳng phải của Cố Hy, cho nên cô cũng không cần ngần ngại.

"Tôi không biết cô diễn giỏi như vậy đấy."

Cố Hy nâng môi nhìn vết thương trên chân Tịch Ly mà cười cợt.

Nhưng tâm trạng của Tịch Ly trải qua phong ba bão táp đã rất vững vàng rồi, đương nhiên không còn dễ dàng bị cô ta khiêu khích.

"Đã quá khen rồi.Về việc diễn kịch thì tôi vẫn còn phải học hỏi thêm nhiều thứ ở cô.Sau này có dịp thì chỉ giáo thêm cho tôi nhé."

"Cô...

Cố Hy cứng họng nhìn Tịch Ly, thật không thể hiểu được lý do vì sao càng ngày cô càng chua ngoa như vậy.

Trước đây không phải chỉ biết khóc lóc trốn chạy thôi sao? Từ bao giờ lại biết phản pháo như vậy chứ? "Đừng có bất ngờ quá.

Sau này còn có rất nhiều chuyện có thể xảy ra nữa đấy.

Hi vọng đợi được đến lúc đó.

Mà...Qua ngày mai là hai chúng tôi tổ chức hôn lễ rôi.

Cô có muốn đến không, tôi viết cho cô một cái thiệp."

Tịch Ly nâng môi giễu cợt nhìn Cố Hy, thật khiến cho cô ta tức đến phun ra máu.

Thế này là đang trắng trợn tỏ ý khinh thường Cố Hy sao? Tịch Ly là đang muốn lên mặt với ai vậy hả? "Có cho tôi cũng không cần.Giữ lại một mình cô đi."

Cố Hy nói rồi đứng dậy tránh xa khỏi Tịch Ly.

Tịch Ly nhìn thấy phản ứng bức bối này của cô ta, trong lòng cô đương nhiên là dễ chịu.

Hóa ra cảm giác thành công chọc tức được một người mà mình ghét lại thoải mái thế này à? Vậy sao trước đây cô không thử sớm hơn một chút nhỉ? Tâm tình cô bây giờ chỉ có thể hình dung đơn giản bằng bốn từ: Cực kì vui vẻ.

Đem một miếng dưa hấu bỏ vàng trong miệng, cảm thấy vị của dựa hôm nay cũng ngọt ngào hơn rất nhiều.

Loay hoay một hồi thì cũng đã tới giờ cơm trưa.

Cố Huệ cùng Alan đã trở về trong tay xách theo lỉnh kỉnh mấy túi đồ được mua từ trung tâm thương mại.

"Hai đứa vừa đi đâu về vậy? Lại còn đem theo nhiều đồ như thế này?"

"Không có gì đâu ạ.Chỉ là một chút quà nhỏ thôi.Bọn cháu hôm bay làm phiền bác rồi, đâu thể nào tới tay không được."

"Ôi giời, câu nệ cái gì chứ.Là bạn của Tịch Ly thì bác cũng coi như người nhà rồi.Qua đây đi, lần sau tới nhiều hơn một chút.Bây giờ chúng ta cùng ăn cơm."

Lạc Phu Nhân đem túi đồ kia để lên trên thành bếp rồi quay lại bàn ăn.

Toàn bộ đồ ăn hôm nay đều là những món sở trường của thím Cố, cho nên đều trông vô cùng ngon miệng.

Tịch Ly cũng đã lên gọi Lạc Anh từ trên phòng xuống.

Nhưng anh giờ này vẫn còn đang tắm, nên cô chỉ có thể nghe thấy tiếng anh từ nhà tắm vọng ra: "Tôi biết rồi."

"Nhanh một chút, mọi người đều đang đợi chúng ta đó."

Trôi qua thêm một lúc nữa thì bữa ăn cũng bắt đầu.

Không khí trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có duy nhất một người không nhập cuộc được là Cố Hy.

Thấy mọi người coi mình như không khí, cô ta nuốt cơm thật không trôi.

Đều là người đang mang thai, nhưng Tịch Ly lại dễ dàng có được sự quan tâm của tất cả mọi người.

Còn cô ta, dù cho có cố gắng bày ra đủ chiêu trò thì cũng chẳng có một ai ở bên cạnh cả.

"Cố Hy, sắc mặt không tốt, có cần uống thuốc không?"

Cuối cùng cũng có người quan tâm đến cô ta nhưng chẳng phải lời tốt đẹp gì mà chỉ toàn châm chọc.