Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 313: Tin vịt






"Được rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi.Mọi người nhanh vào nhà ăn uống thôi"

"Tiểu Hinh cởi áo khoác ngoài ra đi, để cô cất giúp cháu"

Tịch Ly thấy Hinh Ninh mặc một chiếc áo dày cộm liền lên tiếng nói với cô bé.

Đúng là những ngày gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi, nhưng trong nhà luôn dùng máy sưởi nên Hinh Ninh có thể thoải mái mặc đò nhẹ nhàng một chút cho dễ vận động hơn.

"Làm phiền cô rồi ạ"

Hinh Ninh cúi đầu rồi đưa chiếc áo khoác màu be nhạt cho Tịch Ly.

Dáng vẻ xõa tóc của Hinh Ninh ngày hôm nay là lần đầu tiên Lạc Phàm được thấy, điều này khiến cho cậu thiếu niên mới lớn cảm thấy rất bất ngờ.

Bình thường đã biết cô rất xinh đẹp, nhưng không ngờ so với khi buộc tóc đuôi ngựa thì dáng vẻ hiện tại của Hinh Ninh trông có vẻ thành thục hơn rất nhiều, rất có phong cách của người trưởng thành.

Hinh Ninh cũng không phải là đồ ngốc, cô có thể cảm nhận được rất rõ ánh mắt nóng rực của Lạc Phàm đang nhìn mình.

Nhớ tới chuyện xấu hổ mà Lạc Phàm mới làm với cô hồi chiêu, mặt Hinh Ninh liền ửng hồng lên rồi nhanh chóng chạy theo sau mẹ mà đi vào trong nhà bếp, để có thể nhanh chóng tránh đi ánh mắt nóng rực Lạc Phàm đang nhìn mình.

Lạc Phàm nhìn Hinh Ninh lộ liễu chạy nhanh đi giống như đang cố tình né tránh anh như vậy, khóe miệng anh khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười mị hoặc.

Bé con! Em định chạy đâu cho hết nắng cơ chứ? Mọi người nhanh chóng ổn định rồi ngồi vào bàn ăn.

Sau khi Lạc Phàm được ba tuổi thì Lạc Lão Gia lại tiếp tục các chuyến đi du lịch ở nước ngoài của mình, cho nên trong nhà hiện tại chỉ có mẹ con Tịch Ly cùng với Lạc Anh và Lạc Phu Nhân làm chủ.

"Cố Huệ, cháu còn có một đứa trẻ nữa mà đúng không? Sao không dẫn theo nói cùng tới đây dùng bữa cho vui?"

"Dạ cháu cũng muốn nhưng Duke hiện đang ở nước ngoài với bố ạ.Thằng bé rất bám bố, cho nên cũng không muốn trở về Trung Quốc cùng cháu sớm"

"Vậy sao? Vậy thì tiếc thật nhỉ, bác vẫn chưa được nhìn thấy nó"

Lạc Phu Nhân thở dài một tiếng.

Thật ra cháu trai thì đã có tận hai đứa rồi, bà rất muốn trong nhà có thêm một đứa cháu gái cho đủ nếp đủ tẻ, như vậy thì tuổi già của bà bên con cháu sẽ càng trọn vẹn hơn.

Nhưng mà Lạc Anh thì lại nhất quyết không để Tịch Ly mang thai thêm lần nữa.

Lí do thì chắc mọi người cũng biết rồi.

Tịch Ly mang thai lần thứ hai, bé gái mà anh ngày đêm trông ngóng chẳng thấy đâu.

Ngay lần đầu siêu âm để xem giới tính của con nhận được tin bé thứ hai vẫn là một bé trai, điều này khiến cho Lạc Anh cảm thấy hoài nghi nhân sinh, cũng mất niềm tin vào cuộc sống cho nên mới nhất quyết từ bỏ đi giấc mộng sinh ba của mình.

Hai đứa đã đủ rồi, lần tiếp theo nếu như vẫn tiếp tục là một bào thai nam thì sao chứ? Anh nhất định sẽ không chấp nhận được cái sự thật nghiệt ngã đó đâu.

"Hinh Ninh, cháu đã có bạn trai chưa? Xinh đẹp như vậy hẳn là được rất nhiều người theo đuổi nhỉ?"

Lạc Phu Nhân đưa mắt nhìn Hinh Ninh, muốn quan sát biểu cảm xấu hổ của cô bé sẽ đáng yêu như thế nào.

Thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của bà, Hinh Ninh lại rất điềm tĩnh, lịch sự đặt bát xuống rồi mới đáp: "Lạc Phu Nhân, ba cháu quản chặt, không cho cháu yêu đương sớm.

Ba bảo với đàn ông bây giờ đều không đáng tin, khó tìm được người tốt như ba lắm ạ"

Người xấu sao? Vừa nghe thấy hai từ này, khóe miệng Lạc Phàm liên giật giật.

Được, anh chấp nhận việc bố vợ tương lai quản chặt không cho cô yêu đương linh tinh từ sớm, điều này giúp anh có thể không tốn sức cũng xua đuổi được ong bướm xung quanh cô.

Nhưng vì sao ông ấy lại có thể nói năng giống như đàn ông tốt trên đời đều tuyệt chủng hết rồi vậy chứ? Không phải Lạc Phàm anh đây vẫn còn sống sờ sờ ra đây sao? "Anh về rồi"

Mọi người còn đang tiếp tục trò chuyện thì bên ngoài có tiếng Lạc Anh truyên tới.

Lạc Ngự nghe thấy tiếng bố liền nhảy xuống khỏi ghế mà chạy ra phòng khách đón anh: "Bổ về rồi"

"Lạc Anh, anh vào ăn tối luôn đi.Hôm nay anh bảo tăng ca mà, sao lại về sớm vậy? Làm em bảo cả nhà không cần chờ cơm anh"

"Ừ, công việc hoàn thành sớm hơn anh dự tính.Mà nhà có khách sao em?"

"Vâng, là Cố Huệ đến ạ"

Tịch Ly nói rồi cầm túi xách để lên sô pha giúp anh.

Lúc này cô mới để ý thấy có một bóng người đứng lấp ló sau cửa.

Lạc Anh cảm thấy đầu cô đang ngó nghiêng liên hiểu cô đang thắc mắc điều gì, lập tức lên tiếng giải thích: "Anh thấy cô bé đó đứng ở bên ngoài cổng nhà mình.

Hỏi lí do thì biết đến tìm Lạc Phàm"

"Tìm Tiểu Phàm sao?"

Tịch Ly cau mày khó hiếu.

Trước giờ cô có thấy con trai mình thân thiết với bạn nữ nào đâu, sao lần này lại có một cô bé tìm đến tận nhà rồi.

Liệu không phải là do thằng bé ở trường đã làm ra mấy trò như bắt nạt bạn bè hay gì đó chứ? "Cháu chào cô ạ"

Nữ sinh kia vẫn mặc áo đồng phục của trường, lịch sự cúi người chào Tịch Ly.

"Chào cháu"

Tịch Ly lịch sự gật đầu chào lại, bảo Lạc Anh rửa tay vào ăn cơm rồi nói với cô bé kia: "Cháu đã ăn tối chưa? Cùng vào dùng bữa với gia đình cô đi"

"Dạ không cần đâu.Cháu chỉ tới đây tìm Tiểu Phàm một lát thôi ạ"

Cô gái kia vội lắc đầu rôi xua tay.

Cách xưng hô của cô ta cũng khiến cho Tịch Ly cảm thấy bất ngờ.

Thuận miệng xưng hô với con trai cô thân thiết như vậy, là do có quan hệ thân thiết với Lạc Phàm sao? "Phàm, có người đến tìm con này.Đi ra đây gặp bạn"

Tịch Ly hướng người vào trong bếp mà gọi tên Lạc Phàm.

Lạc Phàm đang chăm chú quan sát Hinh Ninh, nghe thấy mẹ gọi mình thì cũng vội càng đứng lên rồi đi ra ngoài phòng khách.

Giờ này mà còn có ai tìm đến nhà vậy chứ? Lại còn là bạn cùng lớp nữa sao.

"Tiểu Phàm"

Lạc Phàm vừa mới ra khỏi phòng khách, nghe thấy có người gọi mình, còn được nhìn thấy rõ chân dung của cô ta, đôi mày kiếm của anh liên chau chặt lại, thanh âm lạnh lùng cất lên mà nói: "Cô tới đây làm gì vậy?"

"Thằng bé này, gọi bạn cho đàng hoàng đi.Cô cô cái gì"

Tịch Ly vung tay lên gõ nhẹ vào đầu con trai mình một cái, nhưng Lạc Phàm vẫn kiên quyết không chịu thay đổi cách xưng hô: "Hỏi cô đó, sao lại không trả lời"

"Em...Em tới đây để tìm anh.Chuyện hồi sáng ở trường không phải là em cố ý đâu.Em cũng không muốn mọi người hiểu nhầm chúng ta đang yêu nhau.Nhưng vì quá nhiều người tung tin nên mới..."

"Chứ không phải cái tin vịt đó là chính cô tung ra sao?"

Lạc Phàm ngắt ngang lời cô ta, mặt anh sớm đã đen như đít nồi rôi.

Chuyện là sáng nay vẫn đến trường như thường ngày, đột nhiên anh vừa đẩy cửa bước vào lớp thì cả lớp liền ồ rộ lên.

Lúc anh còn chưa hiểu mô tê cái gì thì đứa bạn thân liền đẩy một cô gái mặt mày lạ hoắc về phía anh rồi nói: "Cái thằng này, có bạn gái xinh như vậy mà giấu anh em, chơi không đẹp gì cả"

Bạn gái? Anh từ lúc nào thì có bạn gái? Lạc Phàm nhíu mày rồi nhìn cô gái đang nép trước ngực mình mặt mày đang đỏ lựng mà cất tiếng hỏi: "Chuyện này là sao? Tao có bạn gái từ lúc nào?"

"Xời ơi, chỗ anh em thân thiết không cần thầy ngại mà dấu đâu.Chính mỹ nữ mày đang ôm vừa nấy đã khẳng định mối quan hệ giữa hai bọn mày đang là yêu đương mà."