Lạc Phàm vô cùng kinh ngạc khi Hinh Ninh lại có mặt ở đây.
Cô làm sao lại biết anh ở đây mà tới chứ? Hinh Ninh hít một hơi sâu, ban nãy có số lạ nhắn tin cho cô, bảo Lạc Phàm đang bị người ta đánh.
Cô không nghĩ gì nhiều, cho là trời đã khuya anh bị bọn lưu mạng chặn cướp cho nên mới vội vã bắt xe mà tới đây.
Nhưng thật không ngờ khi tới nơi lại gặp một màn này.
"Hinh..."
"Anh trật tự đi."
Hinh Ninh đảo mắt qua nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc này của cô khiến cho Lạc Phàm lập tức khép miệng lại.
Nhìn thấy cảnh này, cô cũng đủ thông minh để đoán được người dàn dựng cảnh này là ai rồi.
Hinh Ninh tới gỡ tay Vũ Vân đang sống chết bám lấy tay Lạc Phàm ra, thanh âm lạnh lẽo của Hinh Ninh vang lên, khiến cho những người đứng xung quanh cảm thấy hơi lạnh gáy.
Cô lấy điện thoại trong túi áo ra nhấn vào mục tin nhắn rồi đưa lên trước mặt Vũ Vân: "Cái này là do cô gửi có đúng không?"
"Sao lại làm như vậy hả? Tính mạng của con người là chuyện có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn được hay sao?"
Đôi chân mày của Hinh Ninh cau lại.
Cô trời sinh ghét nhất là những người rảnh rỗi chuyên cạy đi bày trò, đúng thật là khiến cho người khác cảm thấy quá bực mình.
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Phàm ngơ ngác không hiểu vấn đề mà Hinh Ninh đang nói, cho nên anh liền vươn tay ra muốn cầm lấy điện thoại của cô.
"Lạc Phàm, em về trước.
Người này anh tự mình xử lý đi.
Phiên anh nhắc nhở cô ta một chút, sau này đừng có tùy tiện gửi tin nhắn cho em nữa.
Anh cũng biết em ghét nhất là vướng vào mấy chuyện phiền phức mà"
Hinh Ninh nói rồi định rời đi, nhưng Lạc Phàm đã nhanh hơn một bước đi lên chắn trước mặt cô, khiến cho mặt Hinh Ninh đập vào vòm ngực vững chắc của anh, mặt cô vì thế mà không khỏi cảm thấy hơi đau một chút.
"Anh đưa em về"
Lạc Phàm rất tự nhiên nắm lấy tay Hinh Ninh.
Trước lúc lên xe còn không quên ném cho Vũ Vân một ánh nhìn đầy chán ghét: "Sau này nếu cô còn làm loạn, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn"
"Bố, cũng đã khuya rồi.Con đưa Tiểu Hinh về"
"Được."
Lạc Anh không có lí do gì để có thể phản đối.
Hinh Ninh dù sao cũng là con gái người bạn thân thiết nhất của vợ anh, cho nên anh cũng học tập vợ mình quan tâm đến cô bé.
Phần là vì Lạc Anh muốn có con gái mà không được, cho nên anh cũng rất có thiện cảm với cô bé này.
Vũ Vân ngây ngốc nhìn xe taxi rời đi, môi mím chặt lại, hai tay nắm thành hình nắm đấm, đây hoàn toàn không phải là diễn biến mà cô ta mong muốn.
Cô ta chính là muốn Lạc Phàm sẽ cũng mình đóng vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân rồi từ đó sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.
Chính cô ta cũng đã kỳ công đi xin số điện thoại Hinh Ninh từ các bạn cùng lớp của cô rồi nhắn tin để Hinh Ninh đến đây chứng kiến cảnh Lạc Phàm thân thiết với Vũ Vân mà chết tâm, nhưng cô ta vạn lần không ngờ tới Hinh Ninh nhìn có vẻ nhu nhược, nhỏ bé mà hóa ra lại là một cô gái lý trí đến cứng ngắc như vậy.
"Chết tiệt!"
Vũ Vân lẩm bẩm một tiếng trong miệng, toàn bộ hành động này của cô ta đã được thu vào trong mắt Lạc Anh hết.
Anh đột nhiên có cảm giác mình cũng hiểu được phần nào tâm trạng của con trai.
Cô bé này vẫn còn là học sinh, chỉ mới nhỏ tuổi như vậy mà đã tâm cơ như thế, thật không biết sau này lớn lên sẽ như thế nào đây? "Đứng lên đi.
Cháu không phải cứ định ngôi ở đây như vậy chứ?"
Anh dù sao cũng chẳng phải dạng người máu lạnh vô tình.
Đã trở thành ba của hai đứa nhỏ rồi, anh cũng hiểu được tâm tỉnh của người làm phụ huynh.
Cô bé này nửa đêm nửa hôm chạy ra đây, chắc chắn gia đình đang vô cùng lo lắng.
Lạc Anh cảm thấy đưa cô bé này về đến tận nhà cũng chẳng thiệt thòi gì.
"Cháu không sao ạ."
Vũ Vân chống tay xuống đất mà đứng lên, phủi phủi bụi trên váy.
"Lên xe đi, chú chở cháu về"
"Vậy làm phiền chú ạ"
Vũ Vân cũng chẳng thèm từ chối, nhanh chóng lên xe của Lạc Anh.
Tâm một tiếng sau Lạc Anh mới trở về Lạc Gia.
Tịch Ly đứng ngôi không yên ngồi đợi trong phòng khách từ lúc anh rời khỏi nhà.
Cho nên ngay khi vừa nghe thấy tiếng cửa mở, cô liền lật đật chạy ra.
Cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một mình Lạc Anh về nhà, cô liền tiến lại gần anh mà cất tiếng hỏi: "Tiểu Phàm đâu? Nó không về cùng anh sao ông xã?"
"Không.Nó đưa Hinh Ninh về nhà đã.Em không cần quá lo lắng đâu"
Lạc Anh xoa xoa đầu Tịch Ly.
Cô vừa nghe thấy tên Hinh Ninh liên mở lớn mắt ra rồi hỏi: "Tiểu Hinh? Sao con bé cũng có mặt ở đó vậy?"
"Được rồi"
Lạc Anh không trả lời câu hỏi của cô.
Anh dùng hai tay mình nâng mặt Tịch Ly lên, hôn lên môi cô một cái: "Em đừng nghĩ nhiều nữa.Chúng ta đi ngủ thôi.Thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, em biết mà, đúng chứ?"
"Nhưng mà...
Tịch Ly vẫn cảm thấy không yên lòng.
Cô còn đang định bảo mình sẽ ở đây chờ Lạc Phàm thì Lạc Anh đã nhanh hơn một bước lại hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô sau đó nâng cằm cô lên, để cho Tịch Ly có thể nhìn thẳng vào mắt mình: "Bà xã, em là đang cãi lại lời anh sao? Cũng lâu rồi anh chưa "phạt"em nhỉ?"
Anh nói rồi nâng môi nở một nụ cười tà ý khiến cho Tịch Ly nổi cả da gà da vịt lên mà đẩy anh ra: "Được rồi mà, em nghe lời anh là được chứ gì? Em đừng nói mấy câu khiến cho người ta sợ hãi như thế nữa, khiến cho em suýt thì đứng cả tim đây này"
Cô nói rồi đưa tay đặt lên ngực trái mình, hít thở sau một cái.
"Sợ hãi sao? Nhưng anh cảm thấy em giống như lại rất yêu thích nó mới đúng.Dù sao cũng ta cũng đã làm chuyện đó rất rất nhiều lần "
"Được rồi mà"
Mặt Tịch Ly đỏ đến tận mang tai nhanh chóng đưa tay nhỏ bé lên mà che miệng Lạc Anh lại.
Lạc Anh nhìn mặt cô đỏ lựng lên, trong mắt anh cô lúc này giống như một quả táo chín mọng vậy, thật thu hút người ta chạy đến cắn một cái để có thể thưởng thức hết vị ngọt ngào của cô.
"Em dù sao cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, sao có thể luôn dễ dàng xấu hổ như đứa trẻ mười tám vậy chứ?"
Lạc Anh cười cười đưa tay lên nhéo má cô.
"Anh ăn hiếp em"
Tịch Ly vừa nghe anh nó xong hai má liền phúng cả lên, khiến cho Lạc Anh càng cảm thấy cô vợ nhỏ của mình thật sự đáng yêu không chịu được.
Thế nhưng ngay khi thấy hai mắt cô long lanh như sắp khóc, anh lại chỉ đành nén lại hứng thú muốn trêu chọc cô, hôn lên trán cô một cái rồi xoay người ôm ngang eo nhỏ của cô mà đi lên trên lầu: "Bà xã, là anh sai.Anh không nên ăn hiếp em.Em nói xem, em muốn phạt anh như thế nào? Quy bàn phím hay quỳ tấm chà đồ đây?"
"Nhà mình làm gì có mấy thứ như anh nói?"
Tịch Ly quay ngoắt qua nhìn anh.
Lạc Anh cũng không nói thêm gì mà chỉ tươi cười rồi cùng cô đi vào trong phòng ngủ.
Cùng lúc này, Lạc Phàm và Hinh Ninh cũng đã đến chung cư của cô.
Xe vừa dừng, Hinh Ninh đã vội vàng mở cửa đi xuống xe.
Lạc Phàm thấy cô giống như đang trốn tránh mình liền nhanh chân chạy đuổi theo cô, nắm lấy tay Hinh Ninh mà cất tiếng: "Tiểu Hinh, em đang giận anh sao?"