“Hơn nữa bây giờ nhà đang có khách, dù sao con cũng nên đối xử lịch sự với Vũ Tuyết một chút, hai đứa cũng đều là người quen cả”. Bà nói rồi quay đi, để lại cho Lạc Anh một gương mặt ngơ ngác. Vậy mà bà lại quy hết mọi tội lỗi lên đầu anh sao? Còn không phải là do bà cùng cái chị già kia vào phòng người ta mà không chịu gõ cửa à? “Lạc Anh, mẹ anh nói đúng. Dù sao Vũ Tuyết cũng là khách, hơn nữa chân cô ấy còn đang đau như vậy.” “Nếu không phải là khách thì anh đã sớm ném cô ta đem làm mồi cho cá rồi, dám phá hỏng những giây phút thăng hoa của anh à?”
Lạc Anh càng nói lại càng tức, ngẫm lại thì đúng là mọi rắc rối đều bắt đầu từ lúc Vũ Tuyết xuất hiện. Còn hại anh suýt chút hiểu lầm cô, bị cô ruồng bỏ rồi. “Tới bây giờ mà vẫn còn phân biệt mẹ anh, mẹ em sao?” Lạc Anh nhanh chóng lảng qua câu hỏi khác. Vừa trùng hợp, vừa quay đầu thì đập vào mắt anh chính là cái chân nhỏ đang bị băng bó của cô. Lạc Anh chạm nhẹ tay lên đó, cũng thấy được Tịch Ly hơi chau mày: “Đau lắm sao?”
Anh ân cần hỏi han cố. “Không có.”.
Tịch Ly lắc lắc đầu đáp lại.
“Em nói dối” Rõ ràng vừa nãy cô đã chau mày, làm sao mà không đau cho được. “Em tháo ra đi, anh giúp em sát trùng. Dù sao băng bó lại như vậy sẽ khiến vết thương lâu lành hơn đấy” “Anh biết làm mấy việc như sát trùng vết thương sao?”
“Anh không biết. Nhưng anh có thể thử”
Lạc Anh vụng về tháo bằng trắng đang buộc nơi cẳng chân cô ra, nhìn có chút ngốc nghếch nhưng thật sự là làm cho cô cảm động. Trước tới giờ, anh chính là người đàn ông đầu tiên đối xử với cô tốt đến thế, rất dịu dàng, rất ôn nhu.
Tịch Ly cũng không vùng vẫy, cô chờ đợi Lạc Anh lấy hộp cứu thương trong tủ ra, cũng kiên nhẫn chờ anh xử lí vết thương giúp mình.
Có thể nói Lạc Anh vô cùng cẩn thận, anh chỉ sợ làm Tịch Ly đau, cho nên vô cùng tỉ mỉ mà sát trùng vết thương giúp cô, cẩn trọng đến mức căng thẳng khiến mồ hôi đổ đầy trên trán.
Loay hoay một lúc, cuối cùng Lạc Anh cũng thu được kết quả khiến anh khá hài lòng.
Nhưng vẫn có một điều khiến anh vô cùng lo lắng:
“Vết bỏng này liệu có để lại sẹo không? Anh thấy vết thương nặng đến vậy, hay là anh đưa em đi bệnh viện nhé?” “Hả, không cần đâu, em nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi, dù sao cũng chỉ là một vết bỏng nhỏ”
Tịch Ly vội xua tay khước từ, thật ra cô không thích những nơi như bệnh viện cho lắm. Vì sức khỏe mẹ cô vốn yếu, nên từ nhỏ cô thường xuyên phải lui tới đó thăm bà, cũng vì vậy mà
giữa cô và mẹ đã có nhiều chuyện không tốt xảy ra. “Nhưng anh lo lắng”
“Nhưng anh lo lắng. Dù sao em cũng là con gái mà, làm sao chân có thể để lại sẹo được?”
Giọng Lạc Anh đầy lo lắng nói với cô, nhưng thật sự mà nói dù cho anh dịu dàng như vậy nhưng vẫn không thể nào thuyết phục được Tịch Ly bỏ đi ý định không đến bệnh viện khám của mình. “Không đến mức để lại sẹo đâu, dù sao cũng chỉ là một vết bỏng nhẹ”. “Ngoan, nghe lời” Lạc Anh cau mày bước xuống khỏi giường sau đó vòng tay cổ ra sau gáy mình, bế bổng cô lên.
"Anh... anh làm gì vậy? Mau thả em xuống”. “Xuống ăn cơm. Chân em đang như vậy, tự đi lại không phải sẽ bất tiện lắm sao?” “Không cần đâu. Em có thể tự đi lại được” “Anh không tin Lạc Anh trực tiếp bác bỏ ý kiến của cô, cứ như vậy mà bể cô xuống lầu. Xuống tới phòng ăn, Lạc Anh kéo ghế ra, đặt Tịch Ly ngồi xuống ngay bên cạnh mình. Vũ Tuyết nhìn một đôi nam nữ trước mặt mình đang ân ân ái ái, bàn tay dùng thêm mấy phần lực tựa như muốn bóp nát đôi đũa gỗ trong tay, anh mắt hằn học nhìn Tịch Ly giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Tịch Ly bị Vũ Tuyết nhìn đến mất tự nhiên, cô cúi gằm mặt, tới đũa cũng không dám nhấc lên.
“Em đem mặt mình cúi thấp như vậy rồi làm sao ăn cơm?” Lạc Anh gắp một miếng thịt kho bỏ vào bát cô, cất giọng nhẹ nhàng. “Đúng đúng, Lạc Anh nói đúng. Con dâu cứ ăn tự nhiên đi, còn nhìn xem thân thể con gầy gò như vậy, nên ăn nhiều một chút, nên bồi bổ thêm cho có da thịt vào Lạc Phu Nhân tích cực phụ họa cùng Lạc Anh, bà muốn cô ở đây cũng có thể tự nhiên, thoải mái.
“Con dâu sao?”