Tịch Ly vừa định mắng anh thì liền cảm nhận được người trước ngực mình sớm đã thở đều đều, giống như đang chìm vào giấc ngủ. “Lạc Anh?”
Cô cất tiếng hỏi không thấy anh trả lời, lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Cô khó khăn loay hoay đặt anh nằm ngay ngắn trên giường sau đó xoay người định rời đi. Vào một khắc trước khi cô rời khỏi, bỗng một cánh tay to lớn kéo cô quay trở lại giường.
Tịch Ly vùng vẫy định thoát ra nhưng cả thân thể nhỏ bé sớm đã bị nam nhân này kẹp
cứng, tới cựa quậy cũng khó khăn. Cho nên cô chỉ có thể miễn cưỡng để anh ôm, cùng anh chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết nam nhân bên cạnh trên môi đang câu lên một nụ cười càng lúc càng sâu. Ban ngày cứ thế mà trôi qua, lần nữa khi hai người mở mắt đã là chập choạng tối. Tịch Ly vợ lấy điện thoại trên bàn để xem giờ, vậy mà đã hơn sáu giờ rồi, khiến cho cô hốt hoảng muốn chạy xuống nhà nấu ăn.
“Em định đi đâu?”
Lạc Anh mơ màng nắm lấy cánh tay cô. “Anh tỉnh dậy rồi à? Nếu anh thấy mệt quá thì cứ ngủ thêm một chút đi, em xuống nhà chuẩn bị bữa tối”
“Không muốn”
Lạc Anh dụi dụi mắt, giọng anh vừa thức dậy nên có chút khàn khàn, thật sự là làm tan chảy trái tim thiếu nữ của cô. “Em quay trở lại, nằm xuống đây ngủ với anh” “Như vậy không được đâu. Em đã ngủ trưa lâu như vậy rồi” Tịch Ly lắc lắc đầu phản đối. “Không phải mấy việc như nấu ăn, giặt giũ để cho người giúp việc làm là được rồi sao? Không thì anh thuê giúp việc để làm gì chứ?” Vì anh giàu?
Tịch Ly thầm cảm thán một câu trong lòng, nhưng cô dĩ nhiên là sẽ không đem nó nói ra.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa” Tịch Ly nói rồi lấy dây buộc tóc đang đeo trên tay ra, buộc tóc như đuôi ngựa. Cái cần cổ trắng nõn cùng cái gáy nhỏ bé của cô đập vào mắt anh, thật sự làm cho thân tâm anh ngứa ngáy. “Anh sao vậy? Sao đột nhiên lại không nói gì?” “Em phạm quy!”
Lạc Anh nhanh chóng chui đầu vào trong chăn, để lại có một mình tiêu hóa những lời anh vừa nói.
“Phạm quy? Nghĩa là sao?” Không có được câu giải thích, Tịch Ly liền cho rằng anh đã ngủ rồi. Cô cũng không kì kèo thêm nữa mà mở cửa phòng đi xuống lầu dưới. “Cô siêng năng quá nhỉ?”
Trời ạ, thật đúng là oan gia! Vừa ngủ dậy, chưa kịp mở hắn hai mắt ra đã thấy Vũ Tuyết
đứng dưới chân cầu thang giống như đang đợi sẵn Tịch Ly từ trước đó.
Tịch Ly phớt lờ lời nói móc của Vũ Tuyết, cô trực tiếp đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra xem bên trong có sẵn những nguyên liệu gì để lên thực đơn cho bữa tối hôm nay. Nhưng Vũ Tuyết cô ta giống như âm binh bất tán, cứ lảng vảng qua lại lải nhải bên tai cô: “Ha, cô lại định trổ tài vào bếp à? Không phải là lại định đổ canh lên người tôi đấy chứ? Cô đã hại chân phải tôi bị bỏng tới vậy rồi, lần tiếp theo này cô lại định làm gì với chân trái của tôi đây?”
Vũ Tuyết kênh kiệu chống nạnh nâng mặt nói.
Tịch Ly vốn không định đáp trả. Nhưng lời từ miệng cô ta thốt ra giống như đem tất thảy lỗi lầm đều đổ hết lên đầu cô, khiến cho cô muốn im mà không thể im được: “Chị Tuyết, chị nên ăn nói cho cẩn thận một chút, đừng khiến cho người khác hiểu lầm” “Hiểu lầm?” Vũ Tuyết cười ha ha rồi nâng một bên chân mày mà nói. “Vậy ý cô là thế nào? Cô cho rằng tôi là tự biên tự diễn, cố ý để canh nóng hất lên người mình sao?”
“Tôi không có ý đó.”
Tịch Ly ngay lập tức phản bác lại.
“Sự cổ lần đó cả hai ta đều có lỗi, là do chúng ta cứ tranh qua tranh lại nồi canh kia. Còn về vấn đề có bị bỏng hay không, người bị thương đầu phải chỉ có mỗi mình chị?”
Tịch Ly đưa chân mình về phía trước, kéo chân váy dài lên vừa vặn để Vũ Tuyết thấy được vết bỏng trên chân cô.
“Hừ!”
Vũ Tuyết quay ngoắt người bỏ đi. Cô ta biết bây giờ nếu cứ liên tục “hắt nước bẩn” lên người cô cũng sẽ không thu được chiến lợi phẩm gì.
Cứ như vậy một mình Tịch Ly chuẩn bị đồ ăn tối, Lạc Phu Nhân hình như không có mặt ở nhà, Vũ Tuyết thì đang ngồi trên sô pha ở phòng khác xem ti vi, Lạc Anh thì dường như vẫn còn đang ngủ nướng.
Cô không đem theo điện thoại xuống nên không biết có người đang gọi mình, mà người đó không ai khác lại chính là Quân Thành,
Ở trong căn biệt thự màu xám trầm của Quân Gia, Quân Thành đang ngồi trên ghế tựa, anh thắc mắc vì sao cô không nghe máy.
Bệnh viện vừa báo tin Quấn Lão Phu Nhân đã tỉnh rồi. Bà yêu thương cô như vậy, tốt xấu gì anh nghĩ cũng nên thông báo một tiếng cho cô. “Anh đang gọi cho ai vậy?” Tịch Nhuệ không gõ cửa mà bưng một tách cà phê cùng chút bánh vào phòng anh, thái độ tùy tiện này của cô ta gần đây khiến anh cảm thấy hơi không vừa ý.
“Không có gì? Quân Thành điềm nhiên đáp lại, anh lại quay lại với động văn kiện trên bàn. Tịch Nhuệ đặt cà phê xuống bàn, cô ta không phải là không cảm nhận được sự lạnh nhạt gần đây của anh. Chỉ là Tịch Nhuệ vẫn ngoan cố cho rằng anh thiếu đi chút quan tâm hơn trước đây đối với cô ta chỉ là do công việ của công ty gần đây bận rộn quá. “Gần đây công ty bạn nhiều việc lắm sao?”
“Ừ, hơi bận”
“Anh đừng làm việc quá sức nhé!