Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 47






“Lạc Anh, anh điên à?” Tịch Ly trực tiếp cất tiếng mắng anh. “Em là đồ độc ác, em dám mắng anh sao? Anh... Anh không phải là công chúa của em à?”

Lạc Anh đạp chăn chạy xuống giường, nhanh tay giật tay cô ra khỏi tay nắm cửa, còn tiện tay chốt luôn khóa cửa lại, sau đó rất không có liêm sỉ úp mặt vào ngực cô, còn cọ qua cọ lai:

“Em làm anh buồn đấy, em mau dỗ anh đi” "Anh cũng đâu phải là con nít?” “Nhưng anh thích như vậy.” Lạc Anh trực tiếp bỏ qua sự phản đối quyết liệt của cô, cầm bàn tay nhỏ bé của cô mà có qua cọ lại trên tóc mình.

Tịch Ly ban đầu còn có chút miễn cưỡng, nhưng rất nhanh sau đó liền rất phối hợp, chủ động xoa tay lên tóc anh. Cũng chịu thôi, ai bảo tóc anh lại mềm mượt như vậy chứ.

Lạc Anh thấy tâm trạng cô đã bình ổn lại liền nở một nụ cười gian manh, sau đó bề ngang cô đi về phía giường, một tay ôm chặt lấy cô vào trong lòng, tay còn lại kéo mép chăn lên.

“Này..”

Tịch Ly có hơi giật mình trước hành động này của anh.

Lạc Anh cọ cọ chóp mũi vào gáy cô, làm sau cổ Tịch Ly thấy hơi hơi ngứa ngứa. Lạc Anh cứ ôm cô như vậy một hồi lâu, mãi cho đến khi Tịch Ly đang lim dim gần như sắp ngủ thì anh mới lên tiếng:

“Anh không muốn ngày mai em tới gặp Quân Thành đâu.” Giọng Lạc Anh có chút khẩn cầu, cũng có chút bất lực, chua xót làm trái tim Tịch Ly cũng thấy khó chịu theo. “Sẽ nhanh thôi mà. Em sẽ chỉ nói chuyện với Quân Thành một chút thôi” Tịch Ly quay người lại đồng thời vòng tay qua ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh mà khẽ vuốt.

“Nhưng anh không yên tâm” Từ giọng Lạc Anh mà nghe ra, có thể thấy tâm trạng của anh vẫn chưa tốt lên chút nào. “Trước đây em yêu anh ta nhiều như vậy, bây giờ liệu có còn như thế không? Thật ra anh luôn không có được tự tin. Sẽ ở trong lòng em mà thắng được Quân Thành”

Nhìn thấy một Lạc Anh vốn luôn cao ngạo bây giờ lại không chút tự tin chắc chắn đang ở trong lòng mình, lòng Tịch Ly khẽ nhói. Cô ngước mặt lên hôn lên vầng trán rộng của anh, sau đó vòng tay đang ôm lấy tấm lưng anh càng siết chặt.

“Như anh nói đấy, tất cả chỉ là đã từng thôi. Bao gồm cả tình cảm giữa em và Quận Thành cũng vậy.”

Tịch Ly nhẹ nhàng đáp.

“Là thật sao?”

Lạc Anh vẫn muốn có một lời khẳng định chắc chắn từ phía cô. “Là thật” Tịch Ly VỖ VỖ lên tấm lưng anh. Lạc Anh cuối cùng cũng im lặng. Mãi cho đến khi Tịch Ly chìm vào giấc ngủ, anh mới nhỏ giọng nói với cô, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào trong cái ôm chắc nịch của mình:

“Nhưng mà anh vẫn không muốn em gặp lại anh ta” Lạc Anh hiện tại cũng không hiểu bản thân anh đang làm sao nữa. Từ trước tới nay, anh chưa có một việc gì khiến cho anh mất tự tin đến vậy. Trải nghiệm cảm giác này, có thể nói là lần đầu tiên. Mà người đầu tiên khiến cho anh phải trải nghiệm cảm giác ấy, không ai khác lại chính là cô gái nhỏ đang nép trong ngực anh mà say giấc nồng này.

“Ngủ ngon” Lạc Anh hôn lên cái trán trơn bóng của cô, ôm lấy Tịch Ly rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Một đêm dài qua đi, lần nữa khi Tịch Ly mở mắt đã là vào sáng sớm.