“Vì anh quá đẹp trai, khiến cho em không thể nào rời mắt” Tịch Ly vừa nói xong câu này, cô đưa mắt quan sát cũng thấy mặt Lạc Anh hơi đỏ lên. “Anh xấu hổ sao?” Tịch Ly rất biết thức thời mà nắm bắt cơ hội để chọc gẹo anh. Đâu phải lúc nào cũng có một cơ hội ngàn vàng như thế này đâu chứ?
Lạc Anh cố gắng che đi đôi tại đang đỏ lên của mình bằng cách giấu nó sau đôi bàn tay to
lớn, mắt phượng mở to ra mà hướng thẳng về phía cô:
“Anh không có xấu hổ”. Nhìn Lạc Anh lúc này giống như một đứa trẻ đang cố gắng che giấu lỗi sai, khiến cho Tịch
Ly không ngừng thích thú. Cô đưa tay xoa loạn mái tóc đen hung của anh, cười thật tươi mà nói: “Anh đáng yêu quá, Lạc Anh”
“Anh đáng yêu quá đi mất.” Tay Tịch Ly không ngừng xoa loạn trên đầu anh, làm cho mặt Lạc Anh càng lúc càng thêm đó.
Anh tất nhiên sẽ không chịu khuất phục trước móng vuốt của cô, liền nắm lấy cô, không cho cô sờ soạng lung tung nữa. Tịch Ly bị Lạc Anh áp chế dưới thân, nhưng bây giờ cô không hề lo lắng, trái lại lại có chút
tự tin, khiêu khích mà hỏi anh:
“Thế nào? Anh Lạc cảm thấy hài lòng với biểu hiện của tôi ngày hôm nay chứ?”
Anh Lạc?
.
+
Lạc Anh hơi trừng mắt, anh ghét cách gọi này. Mặc dù đã hứa với Tịch Ly là sẽ không đụng chạm cô khi chưa được cô cho phép. Nhưng nếu bây giờ anh chủ động hôn cô thì chỉ là hành động thân mật bình thường của các cặp đôi đang yêu nhau thôi mà, có đúng không? Đúng! Trong đầu anh bỗng bang lên một tiếng nói, cắt đứt hoàn toàn sợi dây lí trí của anh. Lạc Anh người xuống áp sát môi mình vào môi cô. Ban đầu là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng càng về sau hương thơm hoa nhài độc nhất trên người cô càng làm cho anh mất khống chế. Anh bắt đầu hôn cô một cách đầy nhiệt huyết, thậm chí còn cố đưa đầu lưỡi mềm mại của mình để cạy mở hàm răng cô nhằm tìm kiếm cảm giác yêu đương được chân thật hơn nữa. "Um... um.."
Hôn mãi cho đến khi cảm thấy người dưới thân mình đã trở nên rối loạn, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đập loạn vào vòm ngực vững chắc của anh, Lạc Anh mới luyến tiếc buông cô ra, đưa tay ngón tay thô ráp của chính mình miết nhẹ lên cánh môi mềm mại của Tịch Ly: “Mau chỉnh lại các xưng hô. Gọi anh là Lạc Anh. Hoặc là... gọi bằng ông xã cũng đều được”. “Em... em mới không gọi anh là ông xã” Tịch Ly quay đầu, né tránh ngón tay anh đang miết lấy cánh môi hồng nhuận của mình đến đau. Nhưng cô không biết khi cô quay mặt đi, vô tình lại để một mảnh cổ trắng nõn cùng gương mặt phiếm hồng đập thẳng vào mắt anh, khiến cho máu nóng trong người anh như sôi trào, ánh mắt cũng dần trở nên đỏ đọc. Cô gái này, là đang khiêu khích dục vọng của anh sao?
Tịch Ly cảm nhận được cần cồ mình giống như đang bị ánh mắt anh thiêu đốt. Cô theo phản xạ đưa tay lên che cổ, sau đó đưa chân đạp nhẹ vào bụng anh: “Ai cho anh tự tiện hôn em hả? Còn không mau đi xuống khỏi người em?” Chân cô căn bản không dùng sức để đạp anh, nhưng không hiểu vì sao Lạc Anh lại ở trước mặt cô nhăn mày tỏ và đau đớn. Sau đó rất giống như “vô ý” mà gục mặt vào ngực cô:
Hôm nay, anh vui lắm” Lạc Anh hơi hơi cọ qua cọ lại trước ngực cô, sau đó trầm giọng nói. Tịch Ly cũng rất biết phối hợp mà đáp lại lời anh: “Thế nào, có phải cảm thấy rất tự hào về em không?” “Ừ, rất tự hào”. Lạc Anh vòng tay ra phía sau lưng cô mà ôm chặt lấy thân mình nhỏ bé của cô, giống như đang muốn khám vóc dáng cùng mùi hương của cô vào sâu trong cơ thể mình. Cơ thể Tịch Ly phản ứng theo sự đụng chạm của anh, giống như có một luồng điện đang
chạy dọc sống lưng cô, khiến cho cô hơi rùng mình, toàn thân cũng thấy hơi nong nóng.
Lạc Anh ngẩng mặt lên, nhìn thấy được sự biến hóa trong mắt cô, môi anh cười lưu manh,
sau đó đem tay mình đặt lên trước ngực cô, nhẹ nhàng “xoa bóp”:
“Thế nào, em cảm thấy muốn anh sao?” Muốn anh? Mặt Tịch Ly càng lúc càng đỏ lựng. “Anh... Anh biến thái. Mau ra khỏi phòng em? “Nhưng đây là nhà anh” Lạc Anh mặt dày đánh rơi liêm sỉ, phản bác lại lời cô. Tịch Ly bị lí lẽ của anh làm cho uất ức, cô ậm ừ trong họng, khó khăn suy nghĩ không biết
phản bác anh thế nào.