Mộ Dung Tuyết không kiêng nể mà liên tục đánh vào đầu Lạc Anh, làm cho anh đau điếng. "Mę!" Lạc Anh bất mãn nhìn chằm chằm vào Lạc Phu Nhân. Tại sao lúc nào cũng đang tới khúc hay thì vì mẹ anh mà đứt dây đàn vậy? “Con là con trai ruột của mẹ đấy” Lạc Anh ngây thơ muốn dùng tình mẫu tử để dừng lại bài giảng dạy đầy bạo lực của bà. Những Mộ Dung Tuyết không cần đến ba giây suy nghĩ đã trực tiếp nói ra một câu như vả thẳng vào mặt anh: “Nếu không phải con tôi, tôi đã sớm gọi công an tới gông cổ anh vào tù ngồi cho một xương luôn rồi”
Ôi trời ạ! Tịch Ly khiếp đảm trước uy vũ của bà, nhưng cô vẫn không quên nhân lúc Lạc Phu Nhân không để ý đến mình mà nhanh tay gài lại cúc áo. “Bác gái, cháu đã không sao rồi”
Cô thấy đau thay cho Lạc Anh, nếu Lạc phu nhân còn đánh không ngừng tay thêm nữa thì nhất định Lạc Anh sẽ bị đánh đến ngu luôn mất. “Con dâu à? Con không bị sao chứ?” Lạc Phu Nhân trực tiếp đẩy Lạc Anh ngã xuống giường rồi tới nắm lấy vả vai cô, tỉ mỉ xem
xét.
Bà thấy môi cô hơi sưng lên liền chau mày nhảy xuống giường rồi tiến tới phía Lạc Anh đang ngồi dưới đất mà đá cho anh một cái: “Con là cẩu đấy à? Là con cắn con bé có phải không? Hại môi con bé sắp chảy máu luôn rồi đấy! Con giun xéo lắm cũng quằn, Lạc Anh liền đưa tay chặn lại cánh tay sắp tát xuống mặt
mình của Lạc Phu Nhân:
“Con làm như vậy còn không phải vì mẹ, vì nhà mình hay sao?” “Cái gì? Từ bao giờ tôi bao anh đi cưỡng hiếp con gái nhà người ta hả? Anh có thích làm mà không chịu nhận hay không?”
Lạc Phu Nhân thật hận bà không phải là sói đó. Nếu như là sói đỏ, khẳng định bây giờ bà đã đánh một chảo thật mạnh lên đầu Lạc Anh, dù cho có méo chảo bà cũng không thấy
tiếc.
“Bác gái, cháu thật sự không sao. Lỗi cũng không phải là của Lạc Anh hoàn toàn, cho
nên...”
“Con đừng có chiều hư nó”
Lạc Phu Nhân ngắt lời cô, sau đó nắm lấy tay cô kéo cô xuống nhà, để lại Lạc Anh một mình bơ vơ ở trong phòng: “Đi, xuống dưới ăn cơm. Cứ mặc kệ nó”
Tịch Ly có chút đau lòng nhìn Lạc Anh đang đờ đẫn ngồi một góc, nhưng cũng không tiện vùng tay Lạc Phu Nhân ra mà chạy tới phía anh. “Xin lỗi” Cô dùng khẩu hình miệng nói với anh, cô thật sự không cố ý để anh bị đánh. “Alô.” Lạc Anh nhìn hai bóng dáng kia rời đi liền không nhịn được thêm một giây nào nữa mà móc điện thoại ra gọi cho Diêu Tấn:
“Diêu Tấn!” “Lạc Tổng, anh gọi cho tôi có chuyện gì vậy? Không phải nói hôm nay nghỉ phép cả ngày sao?” “Tìm cho tôi một căn hộ năm sao, ngay lập tức. Tôi muốn chuyển nhà, ngay trong đêm nay”
Lạc Anh thật sự không thể nào chịu cảnh mẹ anh cứ tới làm phiền giây phút thăng hoa của anh thêm được nửa. Anh thực sự đã nhịn lửa dục tới sắp bị nó thiêu cháy luôn rồi. Lạc Anh nói rồi cúp máy để lại cho Diêu Tấn một bầu trời ngơ ngác. Tâm trạng của Lạc Tổng hôm nay sao mà thiên biến vạn hoá quá vậy? Lạc Anh ôm một bụng ấm ức xuống nhà, anh thật sự không hiểu nổi tại sao mẹ anh lại luôn canh đúng lúc như vậy. Nhưng anh biết một điều, lúc nãy nhất định là bà đã ở ngoài cửa mà
rình anh.
Lạc Anh đi vòng qua phòng khách rồi bước vào phòng ăn, gương mặt anh lúc này đã khônng còn nhăn nhó.
Tịch Ly nhìn thấy thái độ của anh xoay như chong chóng, thấy anh mới đó đã trở nên vui vẻ liền hơi tò mò nhìn Lạc Anh. Không phải anh đầu anh vừa đập vào đâu đấy chứ? “Lạc Anh?”