Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 60: Em không thấy đau sao?






Lạc Anh cười no bụng liền cúi xuống nhìn cô, phát hiện cô đang cắn cắn môi dưới của mình, anh liền đưa tay ngắn lại: “Em không thấy đau sao?”

“Đau. Nhưng nếu anh thả cái tay còn lại của em ra khỏi “tiểu huynh đệ” của anh, em sẽ thấy đỡ đau hơn chút đấy”

Tịch Ly rất thức thời mà thương lượng với anh.

Nhưng ai ngờ cái tên cầm thú này lại tỉnh bơ đáp lại có một câu: “Vậy em cứ đau đi, anh sẽ đi vào làm việc chính” “Việc chính? Việc chính là cái gì?” Cô... cô còn chưa có chuẩn bị đầu.

Lạc Anh ám muội ghé sát môi mình vào tai cô, cất giọng khàn khàn mà nói: “Ban nãy, không phải em đã tự nhận mẹ chồng rồi sao? Là một người con trai cùng một người dâu tốt, anh nghĩ hai chúng ta nên cùng nhau kết hợp, nhanh một chút hoàn thành ước mơ được bế cháu nội của mẹ đi”

Không không không! Nội tâm Tịch Ly đang không ngừng gào thét.

Vốn dĩ cô còn định sẽ tỏ ra cứng rắn, nhưng bây giờ cô bắt đầu không bình tĩnh nổi nữa rồi, nói năng cũng trở nên hoảng loạn: “Anh lập tức thả em ra ngay. Em... Em muốn trở về phòng mình ngủ” “Đây còn không phải phòng em sao? Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi, anh sẽ làm việc của anh tiếp”

“Cứu, cứu. Mẹ Lạc, mau cứu con”

Cô lấy hết sức bình sinh mà kêu gào, chỉ hận mình ngu ngốc làm sao lại chịu vào phòng này với anh.

“Phòng mình cách âm đấy”

Lạc Anh cố ý nhấn từng chữ, trực tiếp bóp chết hi vọng cuối cùng của cô.

Tịch Ly lúc này đã hoảng đến trào nước mắt, cô bắt đầu mếu máo, dùng tay còn lại của

mình mà cào lên bả vai anh, cố gắng đánh thức “lương tri” của Lạc Anh trở lại:

“Anh... anh đã hứa là sẽ không ép buộc em. Bây giờ anh không phải sẽ muốn thất hứa chứ?”

“Thu lại nước mắt của em đi. Đối với anh, cưỡng bức chính là kích thích nhất. Em càng khóc, anh lại càng có cảm hứng để tiếp tục hơn đấy” Lạc Anh vừa nói vừa lau đi nước mắt đang lan ra trên mặt cô. Tịch Ly nghe anh cảnh cáo liền biết điều mà thu nước mắt lại. Nhưng đang cao hứng khóc làm sao có thể nói là dừng? Cho nên cô cố gắng hít thở sâu để thu lại nước mắt, bộ dạng cố gắng kiềm nén nước mắt này của cô thật khiến cho Lạc Anh buồn cười. Anh cuối cùng cũng thỏa hiệp, chấp nhận buông tha cho tay nhỏ của cô: “Anh đầu hàng”.

Anh thừa nhận, bản thân mình dù dục vọng có đang lớn đến đầu thì anh cũng không thể

nào ép buộc cô, nhất là sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu chính mình làm cô khóc. Tất nhiên là cũng có ngoại lệ, nếu như cô khóc vì hạnh phúc thì anh chấp nhận. Có thể việc đó... sẽ xảy ra trong đám cưới sắp tới của hai người chăng? Lạc Anh vừa ngồi đắm chìm trong dòng suy nghĩ màu hồng của bản thân vừa cười ngây ngốc.

Mà Tịch Ly vừa được giải phóng thì giống như một chú ngựa hoang xổng chuồng, nhanh chóng chạy trối chết ra khỏi phòng Lạc Anh.

Lạc Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ của cô rồi nhìn xuống nơi chứa đựng dục vọng vẫn đang

cương cứng, anh chỉ đành áp tay mình lên đó, cố tạo ra một cái cớ để an ủi bản thân: “Con trai ngoan, hôm khác ba sẽ cho con ăn no. Bây giờ chúng ta đều là người chính trực,

chúng ta sẽ không bị dục vọng làm lu mờ đi lý trí”. Nói rồi anh cố gắng hít một hơi sâu đ ổn định lại cảm xúc của chính mình. Sau đó nhanh

chóng đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh để tắt đi cơn dục vọng đang kêu gào.