Anh cũng không chối bỏ, đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương. Nếu bây giờ anh cứ nằm trên giường bệnh như vậy, điều đó có nghĩa cô sẽ tiếp tục ở cạnh
bên anh, tiếp tục sẽ quan tâm anh chư: “Vậy anh ở đây đi, em đi gọi bác sĩ. Hơn nữa, chắc anh cũng cảm thấy đói rồi đúng không? Để em đi mua cho anh một chút ch..” “Đừng đi!” Ngay khi cô vừa đứng dậy, cánh tay mạnh mẽ của Lạc Anh đã nắm chặt lấy tay cô: “Em đừng đi đâu hết, hãy ở lại đây đi” “Nhưng anh bị đau dạ dày mà, nếu như không ăn gì.” “Không cần đâu, anh không thấy đói đâu. Anh chỉ cần có em ở bên cạnh ngay lúc này
thôi. Như vậy là đủ rồi”
“Anh chỉ cần có em ở bên cạnh ngay lúc này thôi. Như vậy là đủ rồi.” “Anh chỉ cần có em ở bên cạnh ngay lúc này thôi... Như vậy là đủ rồi” Lạc Anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt thiết tha muốn níu chân cô ở lại. Đang lúc Tịch Ly phân vân chưa biết phải xử trí ra sao, cánh cửa phòng bệnh lại đột nhiên
được mở ra.
Flinn từ bên ngoài bước vào, họ sù sụ mấy tiếng: “Làm ơn tha cho tôi đi, hai anh chị. Bây giờ chỉ mới là sáu giờ sáng thôi, hai người đừng có uyên ương đồng tâm mổ cho tôi mù mắt chứ?” Tịch Ly không phải không thấy được ngụ ý bông đùa trong câu nói của Flinn, nhưng vẫn không nhịn được mà mặt đỏ bừng lên. Lạc Anh nhìn thấy cô bị Flinn làm cho khó xử liền khó chịu lên tiếng: “Đủ rồi, Flinn. Đừng làm cô ấy khó chịu nữa”. Flinn nghe thấy lời mắng nhiếc của anh, trên gương mặt điển trai của ai ta liền nhăn nhúm lại, bày ra bộ dạng người không có tình yêu, “bị tình yêu ruồng bỏ”:
“Lúc nhỏ vẫn còn tắm với tôi, còn nói tôi là người mà cậu quan tâm nhất. Nhưng kết quả thì sao? Đủ lông đủ cánh rồi liền đá đít tôi đi, từ trước tới nay cậu chỉ lợi dụng bông hoa của tổ quốc như tôi thôi chứ gì?” “Thật là một khung cảnh hiếm hoi. Hôm nay cậu thông minh thật đấy” Lạc Anh chưa mất đến năm giây để đáp trả lại Flinn, hại cho cậu ta liền cứng họng.
“Đồ bội bạc, tra nam”
#
n
Flinn miệng không ngừng mắng nhiếc nhưng vẫn nhanh chóng tiến lại phía Lạc Anh, giúp anh ta xem xét lại vết thương một chút. “Thật ra vết thương này của cậu cũng khá là sâu đấy. Trong khoảng ít nhất là ba đến bốn ngày tới, theo tôi thấy cậu không nên tự ý rời khỏi bệnh viện đâu”.
Flinn nói rồi gọi cho y tá đem băng gạc tới, sau đó giúp Lạc Anh Tuấn lại lớp băng mới. “Này cô!”.
Flinn quay múi giày hướng về phía Tịch Ly, ánh mắt anh ta sắc đến mức làm cho cô phải rùng mình ớn lạnh.
“Cậu... Gọi tôi sao?” “Đứng trước mặt tôi không là cô thì còn là ai nữa? Hay cô cho rằng tôi là một nhà ngoại cảm tài năng sao?”.
“Không.”
“Chính cô làm cho cậu ấy thành ra tàn tạ như thế này. Cho nên “tiểu thiếu gia” của chúng
tôi, vẫn là cảm phiền cô chăm lo cho cậu ấy”. Vừa dứt lời Flinn liền trực tiếp rời đi, căn bản cũng không quá quan tâm cô tiếp nhận hay
từ chối.
“Không cần để ý lời cậu ta đâu. Tối hôm qua em cũng đã mệt rồi, em cứ trở về nhà nghỉ
ngơi cho khỏe đi. Ở đây đã có Flinn cùng y tá... “Không đâu, Flinn nói đúng. Em nên ở lại, em sẽ chịu trách nhiệm với anh” “Anh không cần em cảm thấy áy náy đâu. Anh cũng không muốn ràng buộc em bằng trách nhiệm”. “Đây là em tự nguyện. Em tự nguyện chăm sóc anh”
Lạc Anh nghe thấy câu trả lời dứt khoát từ miệng cô, ánh mắt liền trở nên lưu manh, khóe
môi liền cong lên một cái:
“Em nói thật sao, Tiểu Tịch?”
Tiểu Tịch?
Đây không phải là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, nhưng cách xưng hô này vẫn làm cho
Tịch Ly thấy không khỏi ngượng ngùng. Cô không biết nói gì khác, chỉ có thể lẳng lặng gật đầu.
“Vậy... Em sẽ chăm sóc cho anh cả đời sao?"
Cả đời?
Mặt cô dần đỏ lên, tay bấu chặt vào gấu váy.
“Em... Em chưa từng nói là như vậy? Lạc Anh thích thú tận hưởng dáng vẻ e ấp như cô gái tuổi mới lớn của cô, nở một nụ cười tươi chưa từng thấy.
Anh nhớ em điều này một chút có được không?”
“Anh cảm thấy... Có hơi đói bụng rồi”
“Được, vậy anh đợi em một lát nhé”
Cô nói rồi vội vã chạy đi. Quả thật từ tối qua đến giờ, cả hai người đều chưa bỏ gì vào
trong bụng.
Trải qua chuyện hôm qua, cô cuối cùng cũng rõ, Lạc Anh đối với cô là thật lòng quan tâm,
không phải chỉ là sự quan tâm giả dối. Có lẽ, anh không phải là người quá xấu xa như bấy lâu nay cô vẫn tưởng. Ở một bên khác, Quận Thành và Tịch Nhuệ đang ở trong cùng một ngôi nhà với nhau. Nhưng từ khi tin tức Tịch Ly mất được truyền ra, cô ta tự cảm thấy Quân Thành dường như
không còn quá coi cô ta là người quan trọng nhất nữa.