Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 89






Quân Thành không nhịn được, đem mặt cô ta áp sát đối diện với mặt mình, anh thanh

lạnh lẽo giống như quỷ Satan: “Hay, hay lắm. Làm sao trước đây tôi không biết cô còn có thể chanh chua như vậy?”

“Ha! Vậy thì sao? Là do tôi sao? Là lỗi của tôi khi khiến anh yêu tôi điên cuồng à?”

Tịch Nhuệ càng nói càng hăng, không chịu xuống nước trước như thường ngày mà trái lại còn trực tiếp mặt đối mặt, lời đối lời với anh, nhếch mép nhìn Quân Thành khinh bỉ. “Cô!”. Quân Thành quả nhiên bị cô ta kích động, hốc mắt anh đỏ lên, tay đã nắm thành nắm đấm.

Quân Thành đẩy cô ta ra, sau đó đè lên trên cô ta, cố định hai tay cô ta trên đỉnh đầu. “Nói, mau nói rõ mọi chuyện cho tôi.” “Hừ, mơ đi!”

Tịch Nhuệ giãy dụa, biết không thể thoát được, cô ta liền nghiêng đầu căn lên tay Quân Thành, khiến cho anh vì cơn đau đột ngột mà tát một cái vào mặt cô ta.

Quản gia Trần vừa định vào bếp lấy một chút nước, nghe thấy từ lầu trên truyền đến âm thanh cãi cọ liền lật đật chạy lên tầng. Vừa mới đẩy nhẹ cánh cửa ra, khung cảnh trước mắt thật là dọa cho ông chết khiếp. Trên sàn nhà vương vãi giấy tờ, Tịch Nhuệ cùng Quân Thành đang vật lộn, cả hai đều quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời. Tịch Nhuệ mặc dù đau đớn nhưng không chịu xuống nước, vẫn nhất quyết lớn giọng với

Quận Thành:

“Bỏ! Mau bỏ cái tay của anh ra!”. “Im miệng! Nếu còn ngoan cố không chịu nói ra cố định làm gì cô ấy, thì ngày hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây? Trong mắt Quân Thành hằn lên tơ máu, anh muốn ngay lập tức có được đáp án ngay. Tịch Nhuệ ở dưới thân Quân Thành, bị anh siết cổ đến mặt mày trắng bệch. Quản gia Trần thấy vậy liền hốt hoảng chạy lại bởi lẽ ông không thể thấy chết không cứu, không thể cứ vời như không thấy mà đứng yên: "Thiếu gia, cậu mau dùng tay lại. Cậu muốn giết người sao?” Trần Bân gỡ tay Quận Thành ra khỏi cổ Tịch Nhuệ, cô ta vừa được giải thoát liền bán sống bán chết mà chạy đi. Quân Thành ngồi trên sàn nhà, mồ hôi nhễ nhại, không ngừng thở dốc, anh cần yên tĩnh

để ổn định lại tinh thần. “Thiếu gia, tôi sẽ cho người lên dọn dẹp”. “Không cần đâu, ông ra ngoài trước đi. Tôi muốn ở một mình” “Được, vậy tôi ra ngoài trước. Nếu cần gì, thiếu gia cứ gọi tôi” Trần Bân cúi người rồi rời đi, vừa xuống dưới nhà đã thấy rất nhiều người làm đứng xung quanh cầu thang. “Lão Trần, có chuyện gì trên đó vậy? Xem ra rất náo nhiệt” “Đúng, đúng, ông mau tiết lộ cho chúng tôi một chút đi” “Phải đó, cùng chia sẻ bí mật” Trần Bân bị một đống câu hỏi dồn dập ập đến khiến ông thấy đau đầu, lập tức liền xua tay phản bác: “Không có chuyện gì cả. Làm sao còn đứng đó, mọi người đều muốn bị đuổi việc hay sao? Tâm tình thiếu gia đang không tốt lắm đâu”.

Quả nhiên nghe thấy quyền lợi của mình bị ảnh hưởng, đám người kia liền chẹp miệng rồi rời đi. So với hóng hớt vài ba câu chuyện, thì miếng ăn đến miệng vẫn là việc quan trọng hơn. Làm người nên biết thức thời, đừng vì tham bát mà bỏ mâm một cách thật ngu dốt.

Ở phía trên tầng, Quận Thành đã bình tĩnh ngồi trên ghế, chỉnh trang lại bộ quần áo xộc xệch. Ngày mai có một buổi hội thảo quan trọng, anh tự biết tương lai của công ty không thể chỉ vì sự đấu tranh giữa anh và Tịch Nhuệ mà bị ảnh hưởng.

Vừa mới nhặt văn kiện lên, điện thoại Quận Thành liền đổ chuông. Anh nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình, rất nhanh liền nhấc máy: “Thím Trương? Có chuyện gì sao?” “Thiếu gia! Lão phu nhân đã tỉnh rồi” “Bà nội đã tỉnh lại rồi sao? Tình hình như thế nào, không có chuyển biến gì rắc rối chứ?" “Chuyện này.”

Giọng Trương Vu ậm ờ, tình hình bây giờ quả thực là có chút rắc rối, chính bà cũng không biết nên giải thích với Quân Thành như thế nào. “Thím Trương? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Quân Thành có đủ sự thông minh để nhận thấy sự bối rối của Trương Vu. “Thiếu gia, quả thật tình hình Lão phu nhân có chút phức tạp. Nếu không phiền, cậu có thể tới bệnh viện một chuyến chứ? Tới nơi rồi cậu sẽ hiểu được thôi”