“Bà xã, anh nghĩ là anh muốn” Lạc Anh ám muội phả hơi thở nóng ẩm của mình lên vành tai cô, khiến cho gương mặt Tịch Ly vốn đang ửng hồng trong hạnh phúc trong phút chốc liền đen lại, lên gối đá một cái vào bắp đùi anh:
“Cút”
"Ha ha."
Đây là lần đầu tiên Tịch Ly không câu nệ trong việc giải phóng ngôn từ với anh, trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của bản thân, điểm này khiến cho Lạc Anh thấy vô cùng thích thú.
Chính vì là lần đầu tiên được thấy, cho nên anh càng muốn triệt để khai thác được các cung bậc cảm xúc của cô, anh muốn mình có thể hiểu rõ cô, cũng như muốn cô có thể làm một người bình thường, có hỷ nộ ái ố như bình thường, sống một cuộc sống bình phàm vui vẻ ở cạnh anh.
“Anh là đang cười cái gì?” Tịch Ly nhìn Lạc Anh cười đến rơi nước mắt, cô đang phân vân không biết có phải đầu anh. đang bị hỏng rồi hay không? Vì bị cô cho một quyền rõ đau mà còn cười vui vẻ đến thế?
Lạc Anh đưa ngón tay lên gạt đi nước mắt đnag rỉ ra ở khóe mắt mình, giống như một bông hoa đang nở, cười một nụ cười tươi roi rói làm chói mắt của cô: “Ừ, rất vui. Em, quả nhiên là người vô cùng thú vị”. Nếu như cô là những nữ nhân bình thường chỉ mới tiếp xúc qua loa với anh, nhất định sẽ bị nụ cười cùng gương mặt yêu nghiệt này của anh mê hoặc đến mức mất máu mà chết, nhưng có thể là do đã ở bên cạnh anh một thời gian khá lâu, cho nên cô chỉ cảm thấy nụ cười của anh lúc này quả thực rất gợi đòn. “Anh điên rồi.” Tịch Ly cảm thán một câu sau đó quay lưng đi. Mà lạc Anh càng ngày càng giống như một con sâu bám người, ngay lập tức liền lẽo đẽo chạy theo cô, lại còn luôn miệng nói: “Bà xã đại nhân, đừng đi, anh dừng lại đợi anh với, anh bị em đánh đau đến sắp chết rồi”.
“Nhưng mà không sao đâu, anh cho phép em sử dụng bạo lực với anh. Cho nên em mau đến chà đạp anh đi, mau mai đến”
Tịch Ly hít một hơi sâu để lấy sức, cô đã định tu thân dưỡng tính, vốn nghĩ phong thủy hôm nay không hợp để đánh người, nhưng Lạc Anh lại liên tục khiêu khích giới hạn chịu đựng của
cô, cho nên cô đã quay lại phía sau nhéo má anh một cái, làm cho má anh đỏ ửng lên. Ngồi trên bàn ăn, Lạc Anh không ngừng xoa xoa má, quả thật là họa từ miệng mà ra, cái nhéo vừa nãy của Tịch Ly đối với anh khẳng định là đã dùng rất nhiều sức lực.
Thím Cổ đem canh cá đặt lên trên bàn, nhìn thấy anh đang không ngừng xoa má, bên mái hình như còn đang đỏ ửng lên liên quan tâm cất tiếng:
“Thiếu gia, làm sao vậy? Sao má cậu lại đỏ sưng lên như thế?
Tịch Ly giống như chột dạ, đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, nở một nụ cười
gượng gạo.
Lạc Anh càng nhìn bộ dạng của cô lại càng thấy buồn cười, nhưng cũng không tiện vạch
trần cô, cho nên anh nhún vai một cái, thanh âm trầm thấp đáp lại câu hỏi của thím Cố: “Không có chuyện gì, chỉ là bị một con muỗi cắn”
Anh cố ý nhấn mạnh hai từ con muỗi, khiến cho nụ cười miễn cưỡng trên mặt Tịch Ly càng trở nên gượng gạo.
“Ô, thì ra là do muỗi.”
Cố Hải nhìn cô rồi cười nói, điều này càng khiến cho Tịch Ly hành động như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát giác, đem đầu đập mạnh xuống bàn một cái. Nếu như có một cái lỗ đây, cô nhất định sẽ chui ngay xuống đó, ánh mắt đó của thím Cố, rõ ràng đã nhìn thấu
được thủ phạm chính là cô.