Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 97






Quận Thành nhanh tay cản bà lại, bằng không Tống Dung Lam thật sự đã bổ nhào về phía

cô.

Cô nhìn Tống Dung Lam đối với mình niềm nở cùng trông chờ như vậy, ctim khẽ nhói một cái. Cô với Quân Gia đã sớm không còn chút quan hệ gì, vậy mà bà vẫn yêu thương cô như vậy, khiến cho Tịch Ly không biết phải nên làm thế nào mới phải. “Bà nội, từ từ thôi. Chậm một chút, cháu tới đây thăm bà” “Được, được, đều nghe con. Công việc nhà dạo gần đây bận lắm sao, bà đã nói Quân Thành không được ức hiếp cháu dâu bà, nhưng nó vẫn không chịu nghe lời hả?” Quân lão phu nhân để mặc cô ôm mình, tươi cười vui vẻ nói. Cháu dâu sao? Tịch Ly trừng lớn mắt ngạc nhiên khi nghe cách Quân lão phu nhân gọi tên mình. Chuyện cô và Quân Thành tan rã, khẳng định không thể nào có chuyện bà không biết, nhưng tại sao bây giờ bà lại giống như không hề hay biết gì về chuyện này vậy? “Thưa bà.”

“Bà nội, bà không nên đổ hết tội lỗi lên đầu cháu như vậy chứ? Cháu gần đây, đối xử với cô ấy vô cùng tốt mà?”.

Quận Thành nhanh chóng chặn miệng cô, tươi cười tự nhiên nhìn Quân lão phu nhân nói.

Tịch Ly từ khi bước vào căn phòng này liền đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô rất muốn nhanh chóng nói ra sự thật. Cho là bà không biết, cô cũng không thể nào cứ mãi diễn màn kịch yêu đương này với Quân Thành để qua mắt bà được, đó chính là trắng trợn lừa dối. “À, bọn cháu có đem theo một ít hoa quả. Bây giờ đang để quên ở ngoài xe, bà đợi ở đây một chút, bọn cháu ra lấy vào cho bà ăn bồi bổ” Quân Thành căn bản không bận tâm Tống Dung Lam có đồng ý hay không, anh nhanh chóng nắm lấy tay Tịch Ly rồi kéo cô ra ngoài, sau đó khó xử đặt tay ra sau gáy mình nói với

cô:

“Thật xin lỗi, có lẽ đã khiến em kinh hãi rồi. Nhưng tình hình sức khỏe của bà hiện đang

không tốt, cho nên bác sĩ bảo không nên kích thích trí nhớ của bà, cứ để bà hồi phục lại kí ức

một cách tự nhiên. Cho nên anh cũng hi vọng em phối hợp” “Vì vậy mà anh sẵn sàng lừa dối bà sao?”

Tịch Ly nén giận nhìn Quân Thành, đem hai tay nhỏ bé của mình nắm chặt lại.

“Đều là vì muốn tốt cho bà mà? Bố mẹ anh cũng đã đồng ý làm như thế? “Quân Thành!”

Tịch Ly có phần hơi lớn tiếng khi gọi tên anh. Cô thở hắt một hơi sau đó ngước đôi mắt đẹp

của mình lên nhìn anh nói:

“Tình cảm vốn không phải là trò đùa. Anh thông minh như vậy, mà chút đạo lý này anh cũng không thấu đạt hay sao? Anh thật khiến cho tôi thất vọng”.

Cô nói rồi đi vào trong phòng bệnh, bỏ rơi Quận Thành đứng như trời trồng ở bên ngoài phòng bệnh.

Rõ ràng bây giờ hai người chỉ cách nhau một cách cửa, nhưng Quân Thành lại cảm thấy giống như người cũ trải tim xa. Giống như việc Tịch Ly có mặt ở đây không có một chút gì là liên quan đến anh, tình cảm sâu sắc , chân thành mà trước kia cô dành cho anh bây giờ

cũng đã hóa thành cảnh còn người mất.

“Bà à, bây giờ con có chút chuyện gấp. Đợi sau này có thời gian, con sẽ tới thăm bà có được không?”

Ở trong phòng bệnh, Tịch Ly đang áy náy nắm lấy bàn tay của Quân lão phu nhân. “Không có việc gì, bà bây giờ đã không sao. Công việc quan trọng, con đừng nên vì bà mà bỏ lỡ”

Tống Dung Lam VỖ VỖ lên mu bàn tay cô, âm thanh nhẹ nhàng như nước chảy mà nói. Càng nhìn thấy bà nội của Quân Thành đối xử dịu dàng với mình bao nhiêu, trong lòng Tịch Ly lại càng giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến chích vào, chọc cho cô ngứa ngáy. “Cháu thật xin lỗi bà”. Tịch Ly hôn lên đôi bàn tay tuy đã có tuổi nhưng vẫn rất mềm mại của bà, lộ ra âm giọng áy náy. Tống Dung Lam tất nhiên nhìn ra được nỗi khổ tâm của cô, bà thu tay mình lại, sau đó quạt quạt tay giống như đang đuổi khách: “Được rồi, được rồi, mau đi đi. Nếu không bà sẽ lại tự trách mình làm hỏng việc quan trọng của cháu mất”. “Vậy được, sau này cháu sẽ tới thăm bà” Tịch Ly siết lấy túi xách rồi đẩy cửa rời đi, cô trực tiếp lướt qua Quận Thành, mặc kệ cho anh ta gọi tên mình bao nhiêu lần cũng không quay đầu nhìn lại.

Tịch Ly rời khỏi bệnh viện, cô bắt xe chạy thẳng về Lạc Gia. Nhưng khi đứng trước cổng nhà, cô lại phân vân không biết có nên vào hay không.